Đoàn Kim Hạo sợ quỳ sụp xuống.
“Hu hu hu…tôi sai rồi…tôi xin lỗi! Là tôi ngu ngốc!
Đoàn Kim Hạo bị dọa sợ đến nỗi bật khóc.
Anh ta đập đầu liên tục xuống nền.
Trên trán bầm dập đầu máu.
Mấy người bạn học cùng Lâm Hiểu Hàm cũng bị họa đến nỗi hồn bay khỏi xác, vội vã quỳ xụp ngay xuống.
“Chúng tôi sai rồi! Tất cả mọi chuyện đều là nỗi của chúng tôi, xin tha mạng, tha mạng.. “
Bọn họ gấp gáp xin lỗi.
Cuối cùng Lâm Hiểu Hàm cũng quỳ xuống.
Ngay lúc này, cô ta cũng đã nhận ra rằng mình đã gây ra chuyện!
Khi con người rơi vào tình huống ngàn câm treo sợi tóc rồi, lúc đó đầu óc sẽ tỉnh táo.
Cô ta đã nhận ra rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Đã nghĩ ra được bản thân mình mắc sai lầm ở chỗ nào?
Biết mình đã vô đạo đức đi bắc cóc người khác!
“Tôi sai rồi.:.cầu xin các người rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi! Chúng tôi không dám có lần sau! Hu hu hu…”
Lâm Hiểu Hàm bị dọa sợ khóc như mưa.
Dù gì thì cô ta cũng là một tiểu thư trong gia tộc lớn nhất nhì…
Nhưng ở trước mặt Trấn Thiên Điện, tất cả đều là rác rưởi!
Diệp Lâm Quân chẳng cảm xúc gì quét mắt nhìn tất cả mợi người.
Những người này ở trong mắt anh, chỉ như con kiến hôi, ngay cả ý muốn ra tay xử lí anh cũng không hứng thú.
Bọn họ phải mừng vì mình là người Lạc Việt…
“Cút ral”
Thành viên của Trấn Thành Điện quát đám người đang quỳ trước mặt, dẹp gọn bọn họ sang hai bên tạo thành một lối đi cho Diệp Lâm Quân.
Đám người Diệp Lâm Quân rời đi.
Nhưng Lâm Hiểu Hàm và đám người Đoàn Kim Hạo vẫn quỳ ở đó, không dám đứng dậy.
Chỉ cần Trấn Thiên Điện muốn, cả gia tộc nhà bọn họ có thể bị diệt bất cứ lúc nào.
Rất nhanh sau đó, người nhà họ Lý, người nhà họ Lâm, những gia tộc có tiếng ở thành phố Bắc An rối rít kéo nhau tới.
Đi tới chỗ đám người Đoàn Kim Hạo ẩu đả đấm đá…
Ai xúi dại bọn họ đi trêu chọc Trấn Thiên Điện cơ chứt Cùng lúc đó, chuyện Trấn Thiên Điện xuất hiện ở Lạc Việt, thành phố Bắc An đã lan truyền rộng rãi.
Những người ở Lạc Việt ai ai cũng hoang mang…
Vì không biết Trấn Thiên Điện tới nơi này làm gì.
Ngay cả Trần Hữu Đạo cũng biết được chuyện này.