Lý Từ Nhiệm nhìn mọi người, do dự một lát, đồng ý: “Được, tôi đồng ý rút lui! Chỉ cần anh buông tha cho tập đoàn Minh Cường là được!”
“Được! Bên phía tôi có thể ký giấy cam đoan với cô, cô có thể yên tâm.
Lý Chính Quy cười lớn.
Anh ta thực sự không có hứng thú với tập đoàn Minh Cường.
Mở rộng sang thị trường Lạc Việt, thì anh ta đã đạt được mục đích tồi.
Việc tiếp theo chính là giày vò đám người Lý Từ Nhiệm.
“Được, tôi ký với anh!”
Lý Từ Nhiệm nhanh chóng đồng ý ký giấy cam đoan, cô cũng sẽ rút lui, nhường lại chức chủ tịch.
Sau này cô không hề có bất cứ quan hệ gì với tập đoàn Minh Cường nữa!
“Còn có cô! Cô! Cả cô nữa…
Lý Chính Quy chỉ vào Phùng Ngọc Hân, và cả nhóm người Lâm Ngọc Lan.
Bắt toàn bộ bọn họ từ chức!
Làm việc thì cần phải đuổi cùng giết tận!
Không được lưu lại bất cứ con đường nào.
Đây chính là phong cách làm việc của tập đoàn Tam Tinh!
“Được, bây giờ các người vừa ý rồi chứ?
Chúng tôi đã thực hiện theo yêu cầu của anh rồi!”
Lý Từ Nhiệm nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, còn có một việc!”
“Tập đoàn Minh Cường? Tôi nhớ là để kỷ niệm tình anh em của Diệp Lâm Quân và Lê Minh Cường đúng không?”
“Đổi tên lại cho tôi!”
Lý Chính Quy nói.
“Không được!”
Lý Từ Nhiệm lập tức từ chối.
Mấy người Phùng Ngọc Hân cũng không đồng ý.
Đây là tâm huyết của Diệp Lâm Quân, cũng là tâm huyết của bọn họ.
Làm sao mà sửa tên được cơ chứ?
Lý Chính Quy lạnh lùng quét mắt đến mọi người, nói: “Liên quan gì đến các người? Các người đã không liên quan đến tập đoàn Minh Cường nữa rồi!”
“Ngoài ra, các người mau chóng cút đi! Nơi này không phải nơi các người được phép đến!”
Lý Chính Quy ra lệnh, mấy người Lý Từ Nhiệm bị người đuổi ra khỏi công ty.
Nhìn vào tòa nhà làm việc, vẻ mặt mọi người đều buồn bã.
Nhưng vì mười vạn công nhân của tập đoàn Minh Cường, Lý Từ Nhiệm đành phải nhượng bộ.
Cô có thể đấu với tập đoàn Tam Tĩnh.
Trước mắt cô vẫn làm được.
Nhưng sẽ làm cho hơn mười vạn người thất nghiệp, không ít gia đình sẽ tan vỡ, thậm chí còn nguy hiểm đến cả tính mạng.