“Còn không phải sao, vốn chính là kẻ tàn phế, có thận hay không cũng giống nhau. Còn không bằng dựa vào cô để ăn bám”
Đám người sôi nổi cười lạnh nói. Trong lời nói đều đang nói Diệp Lâm Quân nên hiến thận ra.
Lý Từ Nhiệm đỏ mắt nhìn về phía đám người: “Chồng tôi hiến một quả thận để cứu người, các người còn không cảm ơn, ngược lại còn nói móc?
Các người còn có lương tâm sao?”
Bây giờ tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Lâm Quân đã dùng một quả thận để cứu Trương Phúc Long, kể cả Lý Từ Nhiệm cũng cho là thế.
“Bây giò Quân Lâm chính là ân nhân cứu mạng Trương Phúc Long, mấy người có dập đầu cảm ơn cũng không đủ! Làm gì có ai như mấy người?”
Lý Từ Nhiệm thật sự rất thất vọng.
Trước lợi ích của dòng họ, bọn họ đã hoàn toàn coi Diệp Lâm Quân là một công cụ.
“Bảo chúng tôi cảm ơn anh ta á? Sao thế được chứ?”
“Đó là chuyện mà nó phải làm! Nó phải cảm ơn chúng ta mới đúng! Nếu không có chúng ta thì làm gì có ai đồng ý chứa chấp kẻ tàn phế như nó?”
“Việc hiến một quả thận là việc mà nó phải làm! Chẳng lẽ nó còn muốn ăn uống không à? Nó nghĩ mình là cái gì chứ?”
Toàn bộ người nhà họ Trịnh đều nói như thế.
Đương nhiên là Diệp Lâm Quân phải cống hiến vì dòng họ, đó là việc mà anh phải làm.
“Còn nói nữa à, được hiến thận để cứu Phúc Long là vinh hạnh của anh ta, người khác có muốn cứu Phúc Long cũng chẳng có cơ hội đâu!”
Trịnh Quân Nga nói.
“Hở?”
Diệp Lâm Quân và Lý Từ Nhiệm đều sững sờ.
Cô ta có ý gì vậy? Diệp Lâm Quân đã hiến một quả thận để cứu người, cuối cùng việc đấy lại thành vinh hạnh của anh, giống như việc được cứu Trương Phúc Long là một loại ban ơn vậy.
Còn có gì vô liêm sỉ hơn nữa không? Có điều, từ trước tới nay hai nhà họ Lý và Triệu vẫn luôn cư xử kiểu như vậy.
Không có vô liêm sĩ nhất, chỉ có vô liêm sỉ hơn.
“Chưa nói gì khác nhưng anh ấy chính là ba của bé Quân, hai người nhẫn tâm nhìn ba của bé Quân như thế à?”
Lý Từ Nhiệm nhìn Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng.
Bọn họ rất yêu thương bé Quân.
“Bé Quân thì sao chứ? Dù sao đi nữa thì cũng là máu mủ của Diệp Lâm Quân! Con vật đó và Diệp Lâm Quân đều làm liên lụy tới cháu!”
Mấy người Ngô Thị Lan nói.
Lý Từ Nhiệm càng kinh ngạc.
Không phải bọn họ vẫn luôn đối xử rất tốt với bé Quân à? Cô lập tức hiểu ra…
Hóa ra là vì ông cụ Lâm rất yêu thương bé Quân, cho nên bọn họ cũng giả vò yêu thương bé Quân.
Bây giờ ông cụ Lâm đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, nên bọn họ lập tức trở lại như lúc đầu.
Thảo nào bây giờ bọn họ không thèm nhìn bé Quân dù chỉ là một cái…
“Liên lụy cháu gì chứ? Công việc của cháu bây giờ thực chất cũng là của Quân Lâm đấy!