Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1736: Chương 1736: Chương 1737




“Còn các gia đình giàu có ở khắp mọi nơi cũng đến hết cả rồi”

Nghe thấy những tin này, bọn người Ngô Thị Lan bất ngò vô cùng.

Mục tiêu của ba nhà Lý, Trịnh, Trương là đạt đến cấp hoàng tộc.

Thể nhưng bây giò những gia đình còn đáng sợ hơn cả hoàng tộc cũng không ít. “Nhà họ Diệp đến Giang Bắc để xử lý chuyện của của Diệp Lâm Quân đổi họ, những người khác thì sao? Bọn họ đến đây làm gì?”

“Đúng vậy, chúng ta chẳng nghe ngóng được tin gì cả”

Mọi người đều rất thắc mắc. Trong khu vực này, bọn họ cũng được coi như là nhân vật có tiếng cả, sao chuyện lớn như vậy mà lại không biết gì được cơ chứ? “Mau đi điều tra xem sao đi”

Ngô Thị Lan ra lệnh. “Thực ra tôi thấy với chúng ta, đây là một cơ hội.

Lúc trước làm gì có trường hợp nào mà có nhiều người lợi hại như vậy chứ?”

Mấy người Ngô Thị Lan và Lý Văn Chấn nhìn nhau, trong lòng họ đã lên kế hoạch cả rồi.

Cơ hội như vậy bọn họ bắt buộc phải nắm bắt được.

Lý Từ Nhiệm đang ở công ty thì nhận được tin có người muốn gặp cô dưới sảnh.

Lý Từ Nhiệm đi xuống thì thấy một người, ông Lâm.

“Ba… Ông Lâm đến rồi sao..”

Lý Từ Nhiệm buột miệng, thế nhưng cô nghĩ ra điều gì đó nên đổi cách xưng hô.

“Lê Nguyên, tôi không còn ngang hàng với cô nữa rồi.” Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về dọc thêm chương nhé!

Câu nói này của ông Lâm khiến Lý Từ Nhiệm không hiểu gì cả. Ông ấy có ý gì đây?

“Lê Nguyên, lúc trước tôi có lỗi với cô, tôi không nên khoanh tay đứng nhìn như thế. Thế nhưng lúc trước là vì gia tộc, tôi không thể không làm vậy.”

Ông Lâm hối hận vô cùng, lúc Diệp Trung Thiên nói với ông, ông hối hận muốn chết đi được.

“Hả, ông Lâm, không sao đâu ạ, ông không sai”

Đoàn Lễ Nguyên nói với vẻ ngờ vực.

Ông Lâm nhìn Lý Từ Nhiệm một cách phức tạp: “Thực ra tôi rất muốn làm ba nuôi của cô, không biết liệu bây giờ tôi còn có tư cách đó không”

“Hả?”

Lý Từ Nhiệm đơ ra. Ông Lâm muốn nhận cô làm con gái nuôi thế nhưng lại hỏi cô ông còn có tư cách không? Chuyện này là thế nào vậy? Ông ấy làm sao vậy? Lý Từ Nhiệm nghĩ mãi mà không hiểu được.

Lúc trước, trong lúc cô nguy hiểm nhất thì ông Lâm từ chối, thế nhưng bây giò thái độ của ông lại thế này.

Cô vừa định đồng ý thì ông Lâm thở dài: “Bỏ đi, là do tôi không xứng.”

“Tôi chỉ đến thăm cô thôi, không dám có suy nghĩ gì khác”

Ông Lâm thực sự không đám. Vốn đĩ ông muốn nhận Lý Từ Nhiệm làm con nuôi thì thôi, thế nhưng nếu bây giò muốn nhận cô làm con gái nuôi thì chẳng phải vị kia cũng phải gọi ông là bố nuôi sao? Vậy thì ông không dám tin đâu.

Sau đó, ông Lâm rời đi. Lý Từ Nhiệm nhìn xong thì muốn đơ ra, ông ấy làm cái gì thế này?

Không chi như vậy, Lý Từ Nhiệm còn nghe nói các gia đình giàu có, quyên lực bây giò đều tập hợp ở Giang Bắc, đến cả nhà họ Diệp cũng đến rồi. “Không phải là vì chuyện bé Quân đổi họ đó chứ? Bà nội tối qua vừa nói mà hôm nay nhà họ Diệp đã đến rồi sao?”

Nghe thấy tin này, Lý Từ Nhiệm chạy thẳng về nhà. “Nhà họ Diệp đến rồi, có lẽ là muốn nhằm vào bé Quân”

Sắc mặt Lý Từ Nhiệm rất trầm trọng. “Sợ gì chứ? Con anh họ gì bọn họ quản được à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.