Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh chợt cảm giác nặng nề trong lòng, thì ra Diệp Lâm Quân cũng nghe thấy.
Vẻ mặt của hai người rất tệ.
“Vậy ạ, bà nội, mẹ, ba chính là Nhất Vũ Kiên Vương đói”
Diệp Lê Quân không hề cố ky mà nói ra.
“Hả??
Câu nói này khiến Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh ngẩn ngơ.
Bé Quân nói câu này bằng giọng điệu rất chắc chắn, chẳng lẽ là thật?
Hai người đều hoảng đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
“Con là nữ chiến thần! Ba là vương!”
Ngày mai, anh sẽ đến lễ Phong Vương!
“Đúng, trẻ con ở giai đoạn trưởng thành, người lớn nói gì thì bé con sế nhớ cái đó! Chuyện này không tốt cho quá trình trưởng thành”
“Sau này con đừng nóới đùa linh tinh!”
Chí Oánh cũng khuyên nhủ.
Bà lo lắng sau khi Lê Quân rời khỏi đây, gặp ai cũng nói ba là Nhất Vũ Kiên Vương.
Ảnh hưởng tệ đến đâu?
Nói năng không đúng, cô bé sẽ bị cô lập…
“Vâng ạ, con sẽ không nói vậy nữa”
Diệp Lâm Quân gật đầu.
Vì vậy vệ quân Viêm Long truyền tin tức đã dặn dò, cho dù Diệp Lâm Quân được phong làm Nhất Vũ Kiên Vương nhưng thân phận của anh vẫn cần giữ bí mật, để hấp dẫn nhiều kẻ thù xuất hiện hơn nữa.
“Đúng rồi, Hạo Quân, anh không sao chứ?”
Lý Từ Nhiệm rất chú ý đến cảm nhận của anh, cô chủ động hỏi han.
Diệp Lâm Quân sửng sốt hỏi: “Hả?”
“Anh cũng nghe thấy tin tức phong Nhất Vũ Kiên Vương rồi à?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
Diệp Lâm Quân tò mò nhìn cô.
“Anh không bị ảnh hưởng chút nào ư? Anh vốn dĩ có thể tranh giành vinh quang này, bây giờ kết quả…”
nãy, người này không phải Trần Hữu Đạo.
Đến cả Trần Hữu Đạo cũng phải chịu sự chỉ huy của Nhất Vũ Kiên Vương.
Vậy đây sẽ là ai?
Vài năm nay, những nhân vật lớn sở hữu chiến tích chỉ có từng ấy người mà thôi, hai bàn tay là đếm hết.
Sẽ là ai.cehứ?
Nhưng Lạc Việt ngọa hổ tàng long.
€ó rất nhiều người không tầm thường.
Tất cả mọi người rất hiếu kỳ.