Tuy nhiên Diệp Lâm Quân không hề hứng thú với Trần Hữu Đạo.
Đến cả sư phụ và anh em của anh ta, anh cũng có thể đánh chết, mỗi mình Trân Hữu Đạo thật sự chẳng đáng đánh.
Chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
“Không có hứng!”
Diệp Lâm Quân lập tức từ chối.
“Đây không phải cậu muốn quyết định là được! Chỉ cần cơ thể cậu khôi phục, thì nhất định phải chấp nhận lời hẹn đấu của lão đại!”
“Nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi!”
Đám người ngăn cản Diệp Lâm Quân, không cho anh rời đi.
“Làm gì đó?”
“Muốn ăn đòn đúng không? Đến đây!”
Tiếng khiêu khích truyền đến, thì ra là đám người Tây Phương đến.
“Lão đại nhà tôi đến lượt mấy người bắt nạt sao? Trần Hữu Đạo, anh không phục thì hai chúng ta thử xem nào!”
Cả người Trung Phương đầy sát khí, đồn thẳng vào Trần Hữu Đạo.
Những người còn lại cũng giận dữ nhìn bọn họ.
Bầu không khí hết sức căng thẳng.
Trần Hữu Đạo đành cắn răng nhìn mà không dám nói gì.
“Lão đại, anh còn sống là quá tốt rồi! Chúng tôi định tổ chức lễ tang cho anh cơ…”
Sau một khoảng thời gian dài, mỗi người nhìn thấy Diệp Lâm Quân đều ngậm ngùi không thôi.
“Các anh không gây chuyện cho tôi chứ?”
Diệp Lâm Quân cười hỏi.
Anh thật sự lo lắng mấy người anh em không khống chế được cảm xúc.
“Lão đại, chúng tôi không cói”
Mọi người hàn huyên chuyện cũ.
Chẳng bao lâu sau, lễ Phong Vương sắp khai mạc.
Mỗi người đều trở về vị trí của mình, Diệp Lâm Quân để Bắc Thiên Vương đẩy mình đi.
“Hử? Hình như không thấy bóng dáng của Diệp Lâm Quân đâu, chẳng phải anh ta đến xem lễ à?”
Vẻ mặt của Trần Hữu Đạo đầy khó hiểu.
Bọn họ đang tìm kiếm vị trí ngồi của Diệp Lâm Quân, đám người Tây Phương cũng thế.
Sao anh bỗng dưng biến mất thế?
Quan trọng là các vị trí sắp bị ngồi kín rồi.
Từ đầu đến cuối, Diệp Lâm Quân vẫn chưa xuất hiện!
Việc này thể hiện vị trí xem lễ cơ bản là không có anh.
Mọi người lật danh sách nhưng không có tên Diệp Lâm Quân trên đó.
Điều này chứng tỏ hoàn toàn không có anh.