Các cao thủ của môn phiệt Bắc An đều nhìn chằm chằm anh.
Bọn họ đã tìm thấy hung thủ, vậy cứ giết thẳng là được.
“Chỉ bằng các anh à?”
Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương đều cười.
“Hả?⁄ Đám đệ tử môn phiệt Bắc An đồng loạt sững sò, không hiểu nhìn hai người.
Lời này nên nói ngược lại chứ? Chẳng phải bọn họ mới nên nói vậy à? “Bắt lại!”
Các cao thủ môn phiệt Bắc An ra tay.
Bóng dáng bọn họ giống tia chớp, lao nhanh về phía Diệp Lâm Quân.
“Bắc Thiên Vương!”
Anh nhỏ giọng nói, đồng thời đưa tay châm lửa một điểu thuốc rôi hút.
Các cao thủ môn phiệt Bắc An chiến đấu với Bắc Thiên Vương.
Hai bên đánh nhau kịch liệt…
Nhưng không có người nào của môn phiệt Bắc An đến gần chiếc xe được nửa bước.
Lần này khoảng mười người trong môn phiệt Bắc An đi điêu tra chung.
Bọn họ thấy Bắc Thiên Vương khủng bố như thế thì tất cả cao thủ trong bóng tối đều đồng loạt xuất hiện.
“Ôi trời ạ?”
“Mẹ nó”
“Bà mẹ nó”
Từng lời thán phục theo bản năng đã bày tỏ cảm xúc rung động trong lòng các cao thủ môn phiệt Bắc An.
Bọn họ đâu ngờ răng thế giới cấp thấp trong mắt họ có caø thủ khủng bố đến mức này…
Cơ bản là đáng sợ tột cùng.
Bắc Thiên Vương nắm quyền áp đảo, sức mạnh toàn cơ thể tuôn trào như dung nham, sóng thần, ép cho mười mấy vị tông sư môn phiệt Bắc An hoàn toàn không kịp thở.
Cuộc chiến giữa hai bên đến phần gay cấn.
Diệp Lâm Quân sắp hút xong một điếu thuốc.
“Lạch cạch!”
“Âm!”
Cuối cùng thì anh đã hút xong một điếu thuốc, tên cao thủ còn lại sau cùng cũng ngã xuống đất.
Không thể tưởng tượng nổi!
Việc này khiến nhóm thiên tài của môn phiệt Bắc An không chấp nhận được…
Thế tục có người kinh khủng mức này ư?
Treo đánh bọn họ?
Khó trách đám người Phó Thần Minh lại chết.
Thì ra là bên cạnh Diệp Lâm Quân có cao thủ mức này sao?
Trong chốc lát, bọn họ đã xem Bắc Thiên Vương là vệ sĩ của anh.
Dù sao anh luôn ngồi xe lăn, cũng không có biểu hiện khác thường nào.
“Điện chủ, tôi đã sai người mang họ về!” Bắc Thiên Vương xoa tay báo cáo.
Diệp Lâm Quân bèn lắc đầu nói: “Không!
Thả bọn họ đi!”