Người đeo mặt nạ rồng đen mỉm cười hài lòng khi nghe lời nói của bọn họ. Nhưng ông ta vẫn dặn dò lần nữa: “Mọi người nhất định phải cẩn thận đấy, không được để lại dấu vết. Nếu chuyện-chúng ta cấu kết.với nước ngoài mấy năm nay mà bị Lạc Việt phát hiện ra thì chúng ta có chết cả trăm lần cũng không đủ đâu!”
“Giời ơi, biết rồi. Tôi hận Lạc Việt đến thấu xương cơ mà, sẽ không để bại lộ sớm như vậy đâu. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy bọn chúng bị hủy diệt!”
“Tôi còn chưa báo thù được đâu. Làm sao mà để bị lộ được chứ?”
“Ha ha, tôi là tội nhân của Lạc Việt? Tôi muốn cho bọn chúng biết cái gì mới gọi là báo thù!”
Vân vân và vân vân…
Vừa nhắc tới điểm này là mọi người đều lộ ra dáng vẻ cực kỳ tức giận, phẫn nộ ngập trời, lập lời thề quyết không đội trời chung! Cứ như thể Lạc Việt đã làm ra chuyện -gì.cực kỳ bi thảm đối với bọn họ vậy.
“Được rồi, tất,cả đi xuống chuẩn bị hết đi”
Người đeo mặt nạ rông đen dặn dò.
Khóe miệng ông ta cong lên, rất là vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này.
Phía bên kia, Diệp Lâm Quân nhận được mệnh lệnh từ Vệ binh Viêm Long. Họ muốn anh hộ tống một lô đồ vật từ Đông Cảnh trở lại kinh thành.
Mệnh lệnh này rất khẩn cấp, yêu cầu anh trực.
tiếp xuất phát.
Không có Phàn Thắng Nam, Diệp Lâm Quân dễ dàng vứt bỏ vệ binh thân cận của cô ta rồi rời đi.
Trên đường đi, Vệ binh Viêm Long mới trao đổi chỉ tiết với Diệp Lâm Quân. Thì ra là một căn cứ sinh vật trên một hòn đảo ở Đông Cảnh bị lộ, cần lập tức chuyển đi. Nơi này đã bị một số nước khác và các thế lực lớn để mắt đến, bọn họ sẽ nhanh chóng có hành.động. Điều quan trọng nhất là trong căn cứ sinh vật này có một loại thuốc gen vô cùng quý giá có liên quan đến tương lai của Lạc Việt, bằng bất cứ giá nào cũng phải chuyển đến Kinh Thành.
Tuy nhiên, hành động vận chuyển đã bị lộ từ sớm, trên đường đi nhất định sẽ có người đến đánh cướp. Dù sao thì thứ này cũng có giá trị quá lớn. Loại thành quả nghiên cứu khoa học này ai mà chẳng thèm muốn chứ.
Bởi vì hành động đã bị lộ từ lâu, nên rất có thể danh tính của đoàn hộ tống cũng sẽ bị bại lộ. Bởi vậy mới cần một người bất ngờ để đảm bảo hộ tống thành công. Vệ binh Viêm Long trái lo phải nghĩ, quyết định để Diệp Lâm Quân đi làm người hộ tống.
Trước mắt thì không có ai nghi ngờ gì anh cả.
Hơn nữa, anh còn là Sát Thần đáng sợ nhất!
“Vốn dĩ bọn tôi định dùng quân đội hạng nặng để hộ tống thuốc gen cơ, nhưng lại sợ bị cánh truyền thông của các nước khác đưa tin không tốt nên đành phải thôi. Chúng tôi quyết định hộ tống theo đội nhỏ. Nhất Vũ Kiên Vương, lần hộ tống này có bốn đội dưới trướng Vệ binh Viêm Long, đó là đội Long, Phượng, Lang và Hổ. Tạm thời thân phận của ngài không thể bại lộ, chúng tôi sợ có nội gián, mong ngài hiểu cho”
Diệp Lâm Quân gật đầu, nói: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ hộ tống đồ vật về đến nơi.”
Diệp Lâm Quân nhanh chóng đến Đông Cảnh, đây là một căn cứ địa. Bốn tổ đội của Vệ binh Viêm Long đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, tất cả mọi người đứng canh giữ trước một cái vali được cài mật mã. Bền trong hẳn là thuốc gen rồi.
“Ể2” Nhìn thấy Diệp Lâm Quân đến, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Để anh ta đến hộ tống á? Đùa hả trời!”
“Đây không phải là đến kìm chân chúng ta sao? Chúng ta đã phải chú ý đến thuốc gen rồi, giờ chẳng lẽ còn phải phân người qua bảo vệ anh ta nữa à?”
Mọi người ai cũng quen biết Diệp Lâm Quân, mặc dù họ rất tôn trọng anh, có người còn từng xem anh như thần tượng nữa kìa. Nhưng vào lúc mấu chốt thế này mà lại phái anh đến hộ tống, đây không phải là đang nói đùa thì là gì?
“Các cậu không cần để ý đến tôi, có nguy hiểm gì các cậu cứ đi trước” Diệp Lâm Quân ngồi trên xe lăn, mỉm cười nói.
“Nhưng mà..”