“Nếu ra tay sớm hơn một chút không phải là đã giảm thiểu được số thương vong rồi sao?”
Diệp Lâm Quân cười lạnh: “Lúc trước tôi đã từng khuyên nhủ các người rồi, là tự các người không chịu nghe. Đã là người trưởng thành thì phải tự chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của bản thân mình!”
“Tôi..” Cả đám đều cứng họng.
Nếu bọn họ nghe lời Diệp Lâm Quân, kịp thời thay đổi tuyến đường thì sẽ không đụng phải đám Ma Đầu và cao thủ này, cũng sẽ không có ai phải chết. Đây đều là lỗi của bọn họ.
Không thể oán trách ai chuyện bọn họ bị thương cả, chỉ có thể tự trách bản thân. Đây là sự trừng phạt đối với bọn họ, bọn họ phải cắn răng mà chịu đựng.
Lúc này, quân cứu viện đến.
Mấy người bên Vệ binh Viêm Long nhìn cái vali trong tay Diệp Lâm Quân, đều lộ ra nụ cười Vui vẻ.
“Thật tốt, may mà chúng tôi để ngài đi cùng!”
Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Tuy nhiên bọn họ đều chết cả rồi, tôi không lấy được bất kỳ manh mối nào cả”
“Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, ngài không cần phải tự trách làm.gì!”
“Chúng tôi xin kính chào Nhất Vũ Kiên Vương!”
Mấy người bên Vệ binh Viêm Long đều quỳ xuống chào Diệp Lâm Quân.
“Cái gì cơ?”
“Nhất Vũ Kiên Vương? Anh ta là Nhất Vũ Kiên Vương á?”
“Trời đất ơi! Nhất Vũ Kiên Vương cực kỳ thần bí lại là Diệp Lâm Quân?”
Mấy người đám Bạo Long nằm trên mặt đất đều trợn to như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Đây là chuyện khó tin nhất mà bọn họ đã từng nghe qua.
Diệp Lâm Quân lại chính là Nhất Vũ Kiên Vương? Quá là kinh khủng rồi!
Vẫn là câu nói kia, Vệ binh Viêm Lorig không phải người ngu ngốc, tại sao không phái Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo đến? Mà cứ nhất định phải để Diệp Lâm Quân đến? Đó là vì Diệp Lâm Quân mới là người đảm bảo nhất!
“Đây là cục nợ ấy hả?”
“Là kẻ tàn phế á?”
“Đây mẹ nó là Nhất Vũ Kiên Vương đó!”
Tất cả mọi người sắp phát điên rồi!
Nghĩ lại đủ thứ chuyện ngu xuẩn mình đã làm lúc trước, bọn họ xấu hổ không chịu nổi, hận không thể lấy cái chết để tạ tội.
“Nhất Vũ Kiên Vương, chúng tôi sai rồi!”
“Chúng tôi không dám cầu xin ngài tha thứ!”
“Chúng tôi xin cảm ơn ngài, Nhất Vũ Kiên Vương. Nếu không có ngài, nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại rồi!”
Đám Bạo Long sắp khóc tới nơi rồi, đều quỳ rạp dưới đất xin lỗi Diệp Lâm Quân.
Nhưng Diệp Lâm Quân không để ý tới, mà đi thẳng đến chỗ những cao thủ đeo mặt nạ kia.
Vệ binh Viêm Long theo sau: “Chỉ đành dựa vào bọn họ để thu thập một ít thông tin có ích thôi”
Bởi vì không khai thác được bất kỳ tin tức nào từ Tứ Đại Ma Đầu cả.
Diệp Lâm Quân phất tay, có mấy Vệ binh Viêm Long tiến lên, gỡ từng cái mặt nạ trên mặt bọn họ xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo cực kỳ chấn động.
“ôi”
Khi nhìn thấy rõ ràng những khuôn mặt này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, bao gồm cả Diệp Lâm Quân…
Anh cũng bị chấn động rồi!
“Điều này..”