Người đầu tiên lao ra chính là Lý Ánh Nguyệt. Vừa nhìn thấy Diệp Lâm Quân, cô ta lập tức gào lên: “Diệp Lâm Quân, anh làm gì đó?
Mau thả bé Quân xuống! Anh xem lệnh cấm của bà tôi là gió thoảng bên tai đấy chắc? Bây giờ anh không có tư cách đến gặp bé Quân và Lê Nguyên!”
Diệp Lâm Quân không thèm để ý, tiếp tục ôm bé Quân.
“Anh còn không thả bé Quân xuống…”
Lý Ánh Nguyệt hung hăng chạy tới, muốn ôm bé Quân từ trên tay anh về.
“Chát!
Bắc Thiên Vương ngăn trước mặt Lý Ánh Nguyệt, túm lấy cổ tay cô ta, không cho cô ta động đậy.
“Buông ra, anh có biết tôi là ai không hả?”
Nhà hộ Đoàn bây giờ như mặt trời giữa trưa, còn mạnh mẽ hơn nhà họ Diệp ở Kinh Thành nữa.
Loại người như Lý Ánh Nguyệt lại càng thêm ngông cuồng, tự nhận là hoành hành ngang dọc khắp Lạc Việt này, không thèm để ai vào.
trong mắt.
“Tôi thèm vào quan tâm cô là ai!” Bắc Thiên Vương cười lạnh nói.
“Bỏ cái tay thối của anh ra! Nếu không anh nhất định sẽ chết!” Lý Ánh Nguyệt tức giận nói.
Bắc Thiên Vương đẩy tay cô ta ra, sau khi đứng vững, cô ta giận dữ hét lên: “Người đâu, Diệp Lâm Quân đến bắt bé Quân đi này!”
Câu nói của Lý Ánh Nguyệt tạo ra phản ứng dây chuyền, bên trong nhà cũ của nhà họ Lý sôi trào cả lên.
Hàng chục, hàng trăm người lao ra.
Đám người sau cùng vây quanh bà cụ đi đến giữa sân, bên cạnh còn có mấy vị siêu cấp tông sư của môn phiệt Tây Đường, cao thủ cấp Thân thì càng không cần phải nói…
“Diệp Lâm Quân, mày thật là to gan! Dám không để ý đến lệnh cấm mà tự mình chạy tới gặp bé Quân à?”
“Mày đây là đang tìm chết đầy!”
Mãy người Lý Hồng Hải, Lý Hồng Phúc tức giận quát to.
“Đúng, lần này nhất định phải giáo huấn nó một trận, lân trước có Nữ Chiến thân ở đây, xem như là nó may mắn! Lần này để xem nó chạy đẳng nào?”
Lý Hồng Thảng cho người bao vây hai người Diệp Lâm Quân lại, sợ bọn họ chạy mất.
Lý Hồng Thái cười lạnh nói: “Nghe nói Nữ Chiến thần của mày bỏ đi, nên mày lại chạy đến đây tìm Lê Quân đấy à?”
Trịnh Nhã Uyên phụ họa nói: “Đúng thế, Diệp Lâm Quân thật là thông minh, biết nhà họ Lý chúng ta bây giờ không còn tâm thường nữa nên chắc chắn là định quay lại nịnh bợ Lê Nguyên rồi!
Lý Văn Chấn vuốt râu: “Chứ còn gì nữa? Xét vê gia cảnh thì nhà họ Lý chúng ta mạnh hơn Nữ Chiến thân kia là cái chắc! Diệp Lâm Quân tất nhiên sẽ muốn bám lên nhà chúng ta rôi!” Đối mặt với sự chỉ trích của nhà họ Lý, Diệp Lâm Quân không thèm để ý.
Anh vẫn đang chơi đùa với bé Quân đang ôm trong ngực.
“Diệp Lâm Quân, xem ra cậu không xem chuyện này là gì cả nhỉ? Trước khi cậu có đủ tư cách, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cậu gặp mặt hai mẹ con bé Quân đâu!”
Bà cụ tức giận nói.
“Xin hỏi hiện tại thân phận của cậu là gì?
Bà cụ nhìn chằm chảm vào Diệp Lâm Quân, hỏi.
“Ba của bé Quân, chồng của Lê Nguyên.”
“Đừng có lươn lẹo! Tôi đang hỏi cậu lấy thân phận gì đến gặp bọn họ?”
Bà cụ càng giận hơn.
“Thân phận của cháu là con dân của Lạc Việt, cháu có Lạc Việt làm chỗ dựa.
Cháu đại điện cho Lạc Việt!” Diệp Lâm Quân nói.
Hàm ý trong câu này rất đơn giản, anh là Nhất Vũ Kiên Vương, tất nhiên cũng là đại điện của Lạc Việt.
“Ha ha ha…