Ngày hôm sau.
Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo đến Giang Bắc.
Vì sự hồi phục của Diệp Lâm Quân còn rất chậm nên cả hai quyết định gặp mặt để thảo luận về biện pháp.
Chẳng bao lâu, Phàn Thắng Nam đến Resort Thiên Lam trước.
Ngay-sau đó, Trần Hữu Đạo.cũng bước vào biệt thự.
Cả hai hoàn toàn không phát hiện gì.
“Chuẩn bị!”
“Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay hai chiến thần của Lạc Việt đều phải chết!”
Thậm chí Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo còn không biết mình đang bị bao vậy trong bạt ngàn cạm bẫy.
Rõ ràng là cao thủ do Liên Minh Báo Thù sắp xếp khủng bố biết bao nhiêu.
Ngay cả hai vị Chiến Thần cũng không hề hay biết.
Mặc dù cả hai luôn hết sức cảnh giác, nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng có kẻ nào dám to gan lớn mật đến giết họ.
Mà lại ngay trên địa bàn Lạc Việt chứ “Các cô cậu chờ ngoài cửa đi!”
Hai người Phàn Thắng Nam ra lệnh.
Ba học trò lớn của Trần Hữu Đạo và bốn nữ Chiến Vương dưới trướng Phàn Thắng Nam chờ đợi ở bên ngoài.
“Vết thương của Diệp Lâm Quân hiện giờ có hơi nghiêm trọng…”
Cả hai bắt đầu thảo luận về việc làm thế nào.
để Diệp Lâm Quân hồi phục càng sớm càng tốt.
Ở ngoài cửa, mấy người nhóm Thất Sát buôn chuyện với thuộc hạ của Phàn Thắng Nam.
“Tôi cũng chẳng hiểu, rõ ràng Diệp Lâm Quân đã là bại tướng dưới tay lão Đại rồi, tại sao lão Đại lại muốn đánh thêm một trận nữa với anh †a chứ?”
“Đúng vậy, tôi cũng không đoán ra được? Có phải là vì Chiến Thần Nam nói là cô ấy tin tưởng Diệp Lâm Quân không?”
Bốn cô gái cười nói: “Ban đầu chúng tôi cũng không hiểu, nhưng sau này cũng tìm được vài manh mối… Có lẽ là vì cảm tình đó?”
“Hả? Cảm tình?”
Nhóm Thất Sát nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi đột ngột.
Chẳng lẽ vì Trần Hữu Đạo thích Phàn Thắng Nam, nhưng Phàn-Thăng Namlại phải lòng Diệp Lâm Quân?
Chính vì vậy nên mới có tình trạng này.
“Từ từ đã… hình như có gì đó không ổn…”
Lúc này, Phá Quân nhận ra một manh mối gì đó.
“Sao vậy?”
Những người khác hỏi.
“Cô không thấy là quá yên tĩnh sao? Không khí của biệt thự này hơi sai sail”
Phá Quân cảnh giác quan sát xung quanh.
“Đúng vậy, vừa rồi căn biệt thự có rất nhiều người, sao thoắt cái lại biến mất rồi!”
“Ừ, nếu không nói thì tôi cũng không phát hiện! Quả nhiên là như vậy!”
“Mọi người cẩn thận một chút; chuẩn bị sẵn sàng!”
Nhóm Thất Sát lập tức đi vào trong phòng, nhắc nhở Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo.
“Cái gì?”
Hai người trước tiên là sửng sốt.
Ngay sau đó, Trần Hữu Đạo nở nụ cười: “Cậu cũng hơi lo lắng quá rồi đấy, đây là Giang Bắc mài!
Có nguy hiểm gì được chứ?”
“Hơn nữa tôi là ai? Ai dám gây nguy hiểm cho tôi chứ?”
Anh ta đường đường là Chiến Thần Văn Lang!