“Nếu không muốn chết thì tránh xa tôi ra!” Diệp Lâm Quân giận dữ gầm lên.
“Làm càn vừa thôi, dám láo xược như vậy ở trước mặt môn phiệt Tây Đường? Anh thiếu đòn à?”
Có người lạnh lùng quát lên.
“Tôi mới là môn phiệt đây này!” Diệp Lâm Quân thẳng thừng ra tay.
Cú đấm này của anh rất mạnh.
Đấm từng quyền vào da thịt.
Mấy tên kia kêu la không ngừng.
Ngay sau đó, một đồng người đổ rạp trước mặt anh.
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của Hoàng đế Tây Đường và cháu gái cách đó không xa.
Hai người họ nghĩ thế nào cũng không ngò rằng, có người dám gây sự trước mặt môn phiệt Tây Đường vừa xuất thế sao? Chán sống rồi à? “Trên đời này vẫn còn kẻ to gan lớn mật vậy ả? Dám động thủ trên đầu người quyền thế luôn sao?” Hoàng đế Tây Đường trâm giọng nói.
“Sao lại thế này?”
Khi hai người bước qua đây thì ông không khỏi lạnh lùng nói.
Hoàng An Nhiên có một đôi mắt tuyệt đẹp, nhưng nó lại đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.
“Chủ nhân, thằng nhãi này không nghe lời khuyên can của chúng thần, cứ cứng đầu cứng cổ xông vào đây!”
Sau khi Hoàng Mạnh Hùng nghe xong thì sắc mặt lạnh như băng.
“Chủ nhân…
Tất cả người của môn phiệt Tây Đường đều ngay ngắn ưỡn thẳng lưng lên, vẻ mặt hoảng sợ.
Sợ vị này sẽ tức giận…
Dù sao thì ông ta cũng là môn chủ của môn phiệt Tây Đường đó!
Trong mắt họ, đây đúng là chúa tể thống trị một phương!
Giống y như hoàng đế thời xưa vậy.
Bây giờ lại có một thằng nhãi dám khiêu khích là sao?
“Anh không biết chúng tôi là ai sao?”
Hoàng An Nhiên lạnh lùng quát.
Diệp Lâm Quân mặt lạnh nói: “Tôi không biết, cũng không muốn biết!”
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người của môn phiệt Tây Đường hết sức kinh ngạc.
Họ luôn luôn kiêu ngạo ở tít trên cao.
Từ khi xuất hiện, sự tồn tại của họ được tôn sùng giống như thần linh vậy.
Nghe tin Hoàng đế Hoàng đế Tây Đường Giang Bắc, các nhân vật tiếng tăm, cũng như các tổ chức lớn ở phía nam đã tổ chức một yến hội cực kỳ lớn để hoan nghênh ông ta.
Mỗi người đều kính trọng ông ta như thần.
Vậy mà cuối cùng, ông ta lại bị một thằng nhãi răng còn hôi sữa khiêu khích…
“Mày muốn chết chứ gì! Nói xong đi rồi sẽ ngỏm cả thôi!”
Một trong sáu người hầu phía sau Hoàng Mạnh Hùng tức giận nói.
€ó một quy tắc nghiêm khắc ở môn phiệt Tây Đường.
Kẻ nào dám khiêu khích người thượng lưu, giết!
Môn phiệt Tây Đường cũng không hiền, Diệp Lâm Quân vừa nói xong mấy lời này thì anh đã bị ai đó ấn vào người, ép cúi đầu xuống đất ngay lập tức.
“Tiểu Lục, đừng lỗ mãng như vậy! Đây không phải là địa bàn của chúng ta, các cậu phải thích ứng với thế giới này, không thể hở một tí là chém chém giết giết được!”
Hoàng Mạnh Hùng lạnh lùng nói.
“An-Nhiên, cháu nói thử xem phải làm sao bây giờ? Để giải quyết vấn đề này ấy?”
Hoàng Mạnh Hùng nhìn về phía cháu gái.
“Ông nội, làm như vậy đi! Bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như xong!”
Hoàng An Nhiên đề nghị.