“Hừ, bây giờ ba cháu còn lợi hại hơn chiến thần Côn Luân! Ba là Nhất Vũ Kiên Vương!” Bé Quân đắc ý nói.
Lý Từ Nhiệm vội vàng đi lên ôm bé Quân, không cho cô bé nói tiếp nữa.
Ngô Thị Lan lập tức giải thích: “Ông Hùng, trẻ con nói lung tung, ông đừng để ý!”
“Cái này phải trách Diệp Lâm Quân, vì mặt mũi mà dám nói mình là Nhất Vũ Kiên Vương gì đói”
“Đúng đúng đúng, ông Hùng đừng để ý!”
Mọi người chỉ sợ hoàng đế Tây Đường tức giận.
Hoàng đế Tây Đường cười lạnh: “Đương nhiên là tôi không thèm để ý! Tôi có biết về Nhất Vũ Kiên Vương! Nói thế này nhé, bốn môn phiệt lớn nhất cũng không đào tạo ra được người như vậy!
Diệp Lâm Quân? Làm sao có khả năng là cậu ta được!”
Lúc này mọi người mới thở ra một hơi.
Lý Từ Nhiệm còn dặn dò: “Bé Quân, sau này con không được nói lung tung nữa!”
“Hừ” Bé Quân bĩu môi.
Môn phiệt Tây Đường hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã có rất nhiều cao thủ cùng nhau đến Giang Bắc, trong đó có cả cao thủ Hoàng Hải Bắc.
“Để tôi xem lần này cậu có phục hay không?”
Hoàng đế Tây Đường cười to nói
“Nếu không thể xuống tay với bé Quân và Lý Từ Nhiệm thì chỉ còn mẹ của Diệp Lâm Quân!”
Trong mắt Trương Phúc Long lóe lên một tia lạnh lẽo: “Chỉ cần mẹ anh ta bị khống chế thì cháu không tin Diệp Lâm Quân không giao thuốc!” Trịnh Quân Nga lập tức đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy! Anh ta dám không giao thì giết chết mẹ anh tai” Ngô Thị Lan và Lý Văn Chấn nhìn nhau.
Một vài người không đành lòng Dù sao thì họ cũng khá thân với Chí Oánh.
Xuống tay với bà ấy thì họ cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
“Vì tương lai của nhà họ Lý và Trịnh, chúng ta làm vậy đi! Sau khi Ngô Thị Lan và Lý Văn Chấn liếc nhau, lập tức ra quyết định.
“Được rồi, bằng bất cứ giá nào! Dù sao thì chi cần Diệp Lâm Quân giao thuốc là được!” Trịnh Quốc Thắng tự an ủi mình.
Thấy một đoàn người quay về, bà cụ bước tới, vui sướng hỏi.
Nhìn thấy sắc mặt của mọi người, bà cụ lập tức hiểu ngay.
“Làm sao vậy? Chuyện nhỏ thế này cũng không xử lý được sao?” Bà cụ tức giận.
“Cụ bà cứ yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa! Xin hứa sẽ không để cho bà thất vọng!” Mấy người Ngô Thị Lan cam đoan nói.
“Được!” Lúc này, khuôn mặt bà cụ dịu đi nhiều.
Vê phần người của môn phiệt Tây Đường cũng không nhàn rỗi.
Họ sử dụng mọi nguồn lực và cấp dưới để điều tra tung tích của Diệp Lâm Quân.
Thậm chí, Hoàng An Nhiên còn đích thân dẫn người tiến hành một cuộc truy tìm ở Giang Bắc, cố gắng đào hết mọi ngóc ngách của Giang Bắc chỉ để gặp Diệp Lâm Quân.
“Ông nội, ông đoán xem cháu tìm được gì?” Hoàng An Nhiên vừa trỏ về, hào hứng nói.
“Cái gì?” Hoàng đế Tây Đường đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhìn thấy cái nháy mắt của Hoàng An Nhiên.
Hoàng đế Tây Đường ho khan hai tiếng.
Tất cả những người ở đó đều rời đi.
“Hôm nay cháu vô tình phát hiện ra người của môn phiệt Bắc An cũng ở Giang Bắc! Bọn họ đang mai phục, không biết sẽ đối phó với ai!” Hoàng An Nhiên vô tình phát hiện ra cao thủ của gia tộc Bắc An đang mai phục xung quanh nơi ở của Diệp Lâm Quân.
“Có chuyện đó sao? Hành tung của môn phiệt Bắc An này thật kỳ lại” “Cả trước đây họ cũng chủ trương xé bỏ hiệp nghị! Chỉ cần xé bỏ nó thì Vệ binh Viêm Long sẽ không làm được gì cả.
Theo lời bọn họ nói thì là như vậy!” . ngôn tình sủng
Hoàng đế Tây Đường vuốt cằm suy nghĩ.
“Cháu biết họ sẽ đối phó với ai chưa?”
Hoàng đế Tây Đường hỏi.