Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1849: Chương 1849: Chương 1850




“Cái gì?”

Mắt hoàng đế Tây Đường tối sầm lại, ngất đi.

Diệp Lâm Quân-cười nhìn Hoàng Hải Bắc: “Một đấm không đủ để đánh ông, vậy hai đấm là đủ rồi! Có điều ông cũng tương đối khá đấy! Theo tôi làm việc chứ?”

“Hả?” Hoàng Hải Bắc ngẩn người, không biết Diệp Lâm Quân có ý gì.

Diệp Lâm Quân nghĩ đến cái gì đó, cười nói: “Như vậy đi, sau này môn phiệt Tây Đường sẽ do tôi điều khiển. Mọi người có ý kiến gì không?”

Thấy ánh mắt của Diệp Lâm Quân nhìn sang, đám người Hoàng An Nhiên im lặng, đến hoàng đế Tây Đường vừa tỉnh lại cũng im lặng.

Cho dù Hoàng Hải Bắc không đồng ý cũng không có cách nào phản đối cả.

Quan trọng là họ không đánh lại Diệp Lâm Quân mà.

Sở đĩ Hoàng Hải Bắc chọn đi theo Diệp Lâm Quân, đầu tiên là vì ông ta khuất phục trước sức mạnh của anh.

Thứ hai nữa, ông ta muốn xem xem liệu Diệp Lâm Quân có thể đi được bao xa.

Một cao thủ cường đại như vậy, sao Diệp Lâm Quân lại có thể bỏ qua được cơ chứ? Có ông ta ở đây, thì chỉ cần dùng một nửa lực lượng cũng có thể hoàn thành được gấp rưỡi số lượng công việc Tôi.

“Mọi người không cân phải chán nản! Những việc mà mọi người làm chính là đang cống hiến cho Lạc Việt! Lạc Việt sẽ ghi nhớ công lao của mọi người!”

“Chỉ khi có niềm tin, mọi người mới nhận thấy được cuộc sống này có ý nghĩa nhường nào!”

Diệp Lâm Quân nhìn xuống đám người ở bên dưới, nói.

Hoàng đế Tây Đường do dự nhìn sang Diệp Lâm Quân, hỏi: “Thưa chủ nhân, tiếp theo tôi phải làm những việc gì?”

Diệp Lâm Quân cười cười: “Ông không cần phải làm cái gì hết, bình thường cậu như nào thì bây giò cứ như thế đó”

Diệp Lâm Quân còn mong ông ta sẽ bảo vệ cho Lý Từ Nhiệm nữa kìa.

Lê Nguyên và bé Quân đi cùng với bọn họ sẽ rất an toàn.

“Tôi đã rõ!”

Hoàng đế Tây Đường gật gật đầu Lúc này, Hoàng An Nhiên huých cánh tay vào người Hoàng đế Tây Đường.

Hoàng đế Tây Đường lập tức hỏi: “Không biết Nhất Vũ Kiên Vương ngài đây đã có ý trung nhân hay chưa?”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mấy người này đúng là không biết thân biết phận mà.

“Có Tồi.

Đến cả con cũng có rôi”

Diệp Lâm Quân nói.

“Hả? Cái gì cơ? Có cả con rồi á?”

Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên đều sợ đến ngây ngẩn cả người.

Ban đầu vốn còn hi vọng Hoàng An Nhiên có thể lên làm Vương phi.

Ai ngò đâu kết quả lại như thế này…

“Vậy…

Vương gia, chúng tôi xin phép rời đi trước”

Hoàng để Tây Đường dẫn theo một số lượng lớn binh lính rời khỏi.

Còn Hoàng Hải Bắc thì ở lại với Diệp Lâm Quân.

Tại nhà cũ của họ Lý, mãy người bà cụ đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Lúc trước, khi đoàn người của Hoàng đế Tây Đường rời đi, trên gương mặt họ đều biểu lộ sự hưng phấn và vui mừng.

Thậm chí, Hoàng đế Tây Đường còn hét lớn, bảo rằng Diệp Lâm Quân nhất định sẽ gia nhập vào môn phiệt Tây Đường.

Trước khi đi vốn vô cùng vui vẻ, sao đến lúc trở về, người nào người nấy đều buôn bã iu xìu như vậy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.