Hành động lần này, Diệp Lâm Quân đích thân ra tay.
Lần theo dấu vết bọn họ đi thẳng đến Hải Phòng.
Đám người này đến căn cứ bí mật của Hải Phòng.
Tên đầu sỏ phụ trách nhiệm vụ lần này đeo một cái mặt nạ hình hắc hổ.
“Nhiệm vụ thành công chứ?” Hắc hổ hỏi.
“Vâng, đại nhân Hắc Hổ, nhiệm vụ thành công rồi! Thuốc đây ạt” Người đó đưa chiếc hộp tói.
“Diệp Lâm Quân đâu? Đã giết rôi chứ?” Hắc Hổ hỏi.
“Vẫn chưa giết Diệp Lâm Quân…
đại nhân Hắc Hổ, ngài nghe tôi nói…”
Nghe xong, nhìn mặt Hắc Hổ có vẻ phấn khích.
“Thật sao? Đường đường là chiến thần Côn Luân chỉ vì một cái mạng chó mà cam tâm dâng thuốc ra? Ha ha ha..”
“Đúng vậy, bởi vì cậu ta làm như thế, chúng tôi mới không giết cậu ta!” “Đại nhân Hắc Hổ, ngài không biết à? Diệp Lâm Quân không chỉ dâng thuốc lên, mà còn nói mật mã chiếc hộp cho tôi biết.
Cậu ta thật sự sợ chết!” Hắc Hổ mim cười: “Được, các người mau chóng đem chuyện này truyền ra ngoài! Tôi muốn để cho cả Lạc Việt này xem thử, chiến thần Côn Luân chí cao vô thượng lại vì một cái mạng quèn mà bán đứng tôn nghiêm!” “Vâng, tôi hiểu rồi” “Ngoài ra, chúng ta phải nhanh chóng mang thuốc đến tổng bội! Thủ lĩnh và hoàng tử Vincent vẫn còn đang đợi!” Hắc Hổ ra lệnh.
Ngay sau đó, đám người xuất phát, rời khỏi Hải Phòng.
Lúc này, Diệp Lâm Quân đang ở bên cạnh bọn họ, có điều vẫn chưa động thủ.
Vừa nghe đến tổng bộ, anh cảm thấy có thể tiếp tục moi móc thêm thông tin.
Trời vừa sáng, thì đã có tin tức truyền ra ngoài.
Chiến thân Lạc Việt vì tham sống, không tiếc dâng ra tễ thuốc mà Lạc Việt ban tặng.
Đem “huân Chương”
mà Lạc Việt ban tặng cho trọng thần của quốc gia để làm điều kiện đối lại mạng sống.
Đây đúng là nỗi buôn của Lạc Việt, nỗi lo của dân chúng.
Và cũng là, sự sỉ nhục đối với cả Lạc Việt này! Chiến thần không có tâm huyết, các chiến sĩ khác của Lạc Việt đâu? Sau khi tin tức vừa lan truyên ra, đã khơi dậy một cuộc bàn tán sôi nổi trên diện rộng.
Lại một lân nữa đẩy Diệp Lâm Quân đến nơi đầu sóng ngọn gió.
“Hóa ra Diệp Lâm Quân là loại hèn nhát không biết xấu hổ như vậy! Đúng là phản đồ của Lạc Việt!”
“Tôn nghiêm mới là quan trọng nhất, càng huống hồ cậu ta lại là chiến thần Lạc Việt! Thà rằng chết đứng, còn hơn phải sống quỳ!”
“Vì cái mạng của hắn, mà hiến cho kẻ địch phần thưởng cao quý như vậy sao? Tôi thật sự quá khinh thường hắn rồi!”
“Diệp Lâm Quân đầu hàng kẻ địch, đúng là đang sỉ nhục Lạc Việt mài”
Bỗng chốc, những lời mắng chửi vang dội khắp nơi.
Cũng không một ai nói giúp cho Diệp Lâm Quân.
Chỉ toàn là những lời sỉ vả, chỉ trích anh.
Anh đây là đang bán nước cầu vinh.
Nếu loại thuốc này lưu hành ra nước ngoài, sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Giây phút này, Diệp Lâm Quân đã trở thành nỗi nhục của Lạc Việt!
Một số người còn hùa theo, biến Diệp Lâm Quân thành kẻ bán nước thời nay!
Diệp Lâm Quân đã đạt đến bước đường vạn kiếp bất phục.