Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1893: Chương 1893: Chương 1894




Hoàng tử Vincent nhìn ông và hỏi: “Đó có phải là cường giả cấp tông sư và cường giả cấp thần không?”

“Đúng vậy, bọn họ vẫn còn chưa ra tay mà, chính là đang đợi thời khắc này.’ Hắc Long mỉm cười.

Kế hoạch của hắn rất đơn giản.

Trước tiên tiến hành chiến thuật biển người, khiến Diệp Lâm Quân tiêu hao một lượng lớn sức lực.

Cuối cùng để cao thủ đẳng cấp nhất ra trận, thu gọn một mẻ.

Trước mắt xem ra đã đạt được hiệu quả rồi.

Chiến thuật biển người đã phát huy tác dụng.

Diệp Lâm Quân đi mãi đi mãi cảm thấy rất kỳ lạ.

Phía trước không có một ai?

Chuyện gì thế này?

Một lát sau, một luồng khí tức cuồng bạo dâng lên.

Hàng trăm người-nhảy ra trước mặt anh, phía sau cũng có hàng vạn người đuổi tới.

Dựa vào luồng khí tức này phán đoán mấy trăm người,phía trước này đều là cường giả cấp tông sư, phía sau còn là cường giả cấp thần.

Đây mới là đội hình ‘tru vương’ mạnh nhất!

Diệp Lâm Quân cũng rất kinh ngạc.

Sao lại có nhiều cường gia cấp tông sư và thân cấp đến đây cùng một lúc như thế? Trận chiến này chẳng phải quá nghịch thiên sao? Đây mới chính là cấp tông sư và cấp thần.

“Vì muốn giết chúng tôi mà các người phải phí nhiều tâm sức thế sao!” Diệp Lâm Quân mim CƯỜI.

Những thứ khác thì anh không biết, nhưng dự chắc đây chính là những cường giả cấp thần và cấp tông sư của châu Đông Phương do liên quân báo thù mời đến.

Quan trọng là các cao thủ này đều xuất hiện trong lúc sức lực anh bị tiêu hao rất nghiêm trọng.

Chính là muốn giết chết anh một cách nhanh gọn! Liên minh báo thù quả nhiên rất giỏi mấy kế hoạch thâm độc này.

Người dân Lạc Việt nhìn thấy cảnh này đều rất lo lắng Đây chính là thời khắc gian nan nhất của Nhất Vũ Kiên Vương! Hàng trăm cao thủ cấp tông sư cùng nhau ra tay ngay trong lúc Diệp Lâm Quân bị thương nghiêm trọng là điều không thể tưởng tượng được.

“Chống cự! Nhất định phải chống cựt” “Lạc Việt không thể ngã xuống, ngài cũng không thể ngã xuống! Nhất định phải luôn giữ vững long kỳ được tung bay!” Mọi người nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe.

Mấy trăm cao thủ tông sư đều nhìn chằm chäm vào Diệp Lâm Quân, giống như nhìn thấy một con thú săn đang chờ chết.

“Cậu đã thành ra thế này rôi, còn muốn tiếp tục sao?” “Đầu hàng đi, chúng tôi sẽ tha chết cho cậu!”

“Không chỉ như thế, với sức mạnh của cậu, không chừng sẽ có bao nhiêu quốc gia chiêu một!

Những gì cậu có được biết đâu sẽ vượt xa hơn cả thứ mà Lạc Việt cho cậu!” “Hãy nghe chúng tôi đầu hàng đi, giao long kỳ ra đây!” Một nhóm cường giả cấp tông sư khuyên nhủ.

Sức mạnh của người dẫn đầu đám người cấp tông sư đó còn cao hơn cả Hoàng Hải Bắc.

Hắn ta cười nhạo: “Bây giò cậu đã chứng minh được sức mạnh của mình với toàn thế giới rồi, dừng lại đi! Hơn nữa, Lạc Việt thì có gì mà tốt chứ?” “Chỉ cần cậu muốn, hoàng tử Vincent có thể cho cậu cả lãnh thổ đảo Đông Ca, thậm chí cho cậu cả một quốc gia để quản lý! Không tốt sao? Cậu mạnh như thế hà tất phải quỳ gối trước người khác? Đám người Lạc Việt đó đáng để cho cậu bảo vệ sao?” Diệp Lâm Quân mỉm cười, nói: “Bảo ta quỳ là chuyện không thể nào! Cùng lên hết đi!

Cho ta xem thử bản lĩnh của các người?”

“Phụt!”

Nói rồi, Diệp Lâm Quân đột nhiên Phập ra máu tươi.

Anh đã bị thương nặng lắm rồi.

“Ha ha ha… Chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng!”

Mọi người đều cười nhạo, nói.

“Cùng lên hết đi, đừng làm trễ nãi thời gian của ta.”

“Vậy là do cậu tự tìm đường chết”

Tên thủ lĩnh cấp tông sư một mình xông lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.