Sau khi tới nơi an toàn, Diệp Lâm Quân lấy nhẫn Viêm Long ra lau sạch sẽ.
Lại lấy ra lá cờ của Lạc Việt.
Sắp xếp chỉnh tề xong.
Không có ai thấy được gương mặt thật của Nhất Vũ Kiên Vương, cho nên Diệp Lâm Quân có thể thoải mái ở Tinh Quốc dưỡng thương.
Nghe được việc làm vô sỉ của hoàng tử Vincent, Diệp Lâm Quân quả thực tức đến điên.
Có điều lần này nắm được chứng cứ.
Chờ lần sau sẽ có thể có lý do ra tay với hoàng tử Vincent và những người khác.
Cũng nghe được tin bên ngoài đồn anh chết rồi.
Diệp Lâm Quân cười.
Như vậy mình ngược lại có thể trở về nơi thuộc vê.
“Bởi vì Nhất Vũ Kiên Vương chết rồi, nhưng Diệp Lâm Quân còn sống!”
Anh nhẹ giọng nói: “Bé Quân, Lê Nguyên, hai người chờ anh một chút, chờ sau khi anh hồi phục cơ thể sẽ lập tức trở về!”
Sau khi đổi khuôn mặt, Diệp Lâm Quân nằm xuống.
Bây giờ, sức lực của anh tiêu hao thực sự quá lớn.
Nếu như bây giờ bây giờ có mấy tên cao thủ cấp Thần tới thì anh chắc chắn sẽ chết.
Có lực nhưng không sử dụng ra được!
Có mạnh đến đâu, vẫn không có vật dẫn để chống đỡ.
Cũng là vô dụng.
Loại cảm giác này anh từng có một lần.
Không muốn lại có lần thứ hai.
“Có điều còn may, không có ai biết được mình sẽ dưỡng thương ở Tỉnh Quốc! Càng không ngờ tới mình sẽ ở nơi phồn hoa nhất của thành phố Ngàn Sao, Tinh Quốc.
Diệp Lâm Quân cười.
Cộc cộc cộc…
Nhưng một giây sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tiếng đập cửa gấp rút lại vang dội.
Trong mắt Diệp Lâm Quân bắn ra từng tia lạnh.
Anh vội vàng nép vào cửa ra vào.
Sợ nhất cái gì thì cái đó đến? Nhất định là có người tìm tới rồi.
Dù cho anh có thoát được nơi này, cũng không có khả năng chạy ra khỏi Tỉnh Quốc.
Anh bị thương quá nặng.
‘Ai vậy?” Diệp Lâm Quân hỏi.
Đối phương không trả lời, mà yên tĩnh trở lại.
“Không ổn!” Diệp Lâm Quân dựa vào cảm giác nhạy bén, vội vàng tránh né.
Rầm! Sau đột giây, cánh cửa bị đạp mỏ ra.
Răng rắc! Răng rắc! Đồng thời, toàn bộ cửa sổ cũng bị đánh tung.
Từng người áo đen từ bên ngoài xông vào.
Bọn họ bao quanh Diệp Lâm Quân trong nháy mắt.
“Muốn chết à!” Diệp Lâm Quân vừa định ra tay.
Phía đối diện liền lên tiếng.
“Nhất Vũ Kiên Vương đừng hiểu lầm, chúng tôi là người của môn phiệt Đông Thiên.”
Người kia đột nhiên mở miệng nói.
“Hả? Môn phiệt Đông Thiên?” Diệp Lâm Quân liên thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy!” “Mặc dù môn phiệt Đông Thiên thuộc Lạc Việt, nhưng chúng tôi hoạt động rộng rãi ở vùng biển.
Khu vực biển của đảo Đông Ca và Tinh Quốc đều có liên quan tới chúng tôi.
Thậm chỉ có thể nói là gân hải vực có chuyện lớn nhỏ gì chúng tôi đều biết trước tiên “
Người đứng đầu nói.