Đám người vốn đang chìm trong đau thương vì Nhất Vũ Kiên Vương đã mất.
Nhìn thấy tên bán nước Diệp Lâm Quân này hiện ra, phẫn nộ thế nào có thể hiểu được.
“Tôi cũng rất thất vọng với anh! Đều là đến Tinh Quốc, Nhất Vũ Kiên Vương thành nhân tài kiệt xuất, thành đại anh hùng! Còn anh thì lại bị người người mắng chửi là đồ phản quốc!”
Phàn Thắng Nam thất vọng nhìn Diệp Lâm Quân.
Phàn Thắng Nam cũng nhanh chóng phát hiện ra Diệp Lâm Quân không ngồi xe lăn nữa, cơ thể khôi phục lại như thường.
“Hồi phục rồi?”
Trần Hữu Đạo cũng mới kịp nhìn ra, khoa trương nhìn Diệp Lâm Quân.
“Đây cũng là lý do của tôi! Tôi đến Tỉnh Quốc là để hồi phục cơ thể, bây giờ tôi hồi phục rồi, trở về tiếp tục dốc sức vì nước”
Diệp Lâm Quân thản nhiên cười nói.
Anh cũng rất hưng phấn: Bây giờ không có xe lăn, không có thân phận Nhất Vũ Kiện Vương, anh cực kỳ nhẹ nhõm.
Lần này không cần lừa gạt nữa, có thể buông tay buông chân làm nên việc lớn.
“Cậu thật sự hồi phục rồi?”
Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam trái phải dò xén, Diệp Lâm Quân thật sự khôi phục lại như thường.
“Ừ, bây giờ các người còn cảm thấy tôi phản quốc không? Diệp Lâm Quân tôi lại làm sao lại như vậy được?”
Diệp Lâm Quân hỏi.
Đám người nhao nhao lắc đầu.
Có điều suy nghĩ lại, mặc dù anh kém hơn Nhất Vũ Kiên Vương,nhưng cũng là công thần của Lạc Việt.
Vì sao anh lại phản quốc chứ?
Chính là do Tỉnh Quốc hãm hại!
Cố ý bôi đen để đả kích Lạc Việt.
Nhìn thấy Diệp Lâm Quân khôi phục, Trần Hữu Đạo thực sự là vui như bay lên trời.
Bởi vì cuối cùng thì anh ta có thể hoàn thành chấp niệm trong lòng mình.
Tái chiến để thắng Diệp Lâm Quân một lần.
“Diệp Lâm Quân, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi! Bây giờ tôi chính thức khiêu chiến với cậu.”
Trần Hữu Đạo đã sắp nghẹn chết rồi.
“Tôi muốn các chiến sĩ ở đây chứng kiến tôi đánh bại cậu một lần, chúng minh tôi mạnh hơn so với cậu nhiều!” Ngọn lửa chiến đấu trong lòng Trần Hữu Đạo đã hừng hực rồi.
Phàn Thắng Nam cũng hùa theo: “Đúng, ngày này tôi cũng chờ lâu lắm rôi! Chiến thân Quân chứng minh một cái đi, anh không thua kém gì Trần Hữu Đạo! Tôi vẫn luôn ủng hộ anh.
Nghe thấy Phàn Thắng Nam ủng hộ thq, Trần Hữu Đạo đơn giản là bị chọc tức điên.
Người phụ nữ anh ta yêu lại đi ủng hộ Diệp Lâm Quân…
Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được điều này! Diệp Lâm Quân nhìn Trần Hữu Đạo một cái: “Quên đi thôi, anh vĩnh viễn không phải là đối thủ của tôi! Loại này không cần thiết, chúng ta không cần đánh, anh đừng tự chuốc lấy đau khổ” Đây là lời nói thật, dựa vào thực lực của Diệp Lâm Quân, một nghìn Trần Hữu Đạo cũng không đủ.
Chi một mình anh ta thì không cần đánh.
Sư tử không thèm để ý tới lời khiêu chiến của con kiến! Với cả Diệp Lâm Quân cũng muốn cho anh ta mặt mũi.
Không muốn để anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy.
Nhưng anh càng làm như vậy thì đối phương sẽ càng không cảm kích.
“Cái gì?” Một câu của Diệp Lâm Quân hoàn toàn chọc giận Trần Hữu Đạo.
Tính cả thủ hạ của anh ta, Thất Sát, Phá Quân và những người khác đều hoàn toàn bị chọc giận.
“Diệp Lâm Quân, chớ có khoác lác, anh đã sớm là bại tướng trong tay đại ca của chúng tôi rồi.