Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1915: Chương 1915: Chương 1916




“Cái gì?”

Nghe xong chân tướng, Trần Hữu Đạo và những người khác đều muốn điên lên rồi.

Thì ra bọn họ chỉ là một quân cờ nhỏ trong kế hoạch?

Thì ra bọn họ luôn bị che giấu.

Lúc đó Diệp Lâm Quân vốn có thể đánh bại anh ta.

“Cậu cậu cậu… cậu… phụt…”

Trần Hữu Đạo tức không chịu nổi, lại nôn ra một ngụm máu tươi.

Phàn Thắng Nam thì ngược lại, vô cùng phấn khởi.

Thì ra anh không có bại!

“Mình yếu như vậy sao?”

Đây là suy nghĩ trong đầu Trần Hữu Đạo.

“Thật ra tôi đã sớm đánh bại sư phụ và bốn vị sư huynh của anh! Tài nghệ của anh không bằng người, chủ yếu vì dốc sức phục vụ cho Lạc Việt cho nên anh mới có thể ngồi lên vị trí chiến thần Côn Luân!”

Diệp Lâm Quân cười.

Trần Hữu Đạo vô cùng kinh hãi.

Khi đó anh đã có thể đánh bại sư phụ và bốn sư huynh của mình.

“Vậy thì được, Diệp Lâm Quân, tôi hỏi cậu, cậu mạnh như vậy vì sao còn muốn phản quốc?

Thực lực mạnh như vậy phục vụ cho Lạc Việt không phải tốt sao? Nhất định phải chạy tới Tinh Quốc làm gì?”

Trần Hữu Đạo chất vấn.

Trước mắt chỉ có phương diện này mới có thể trách móc Diệp Lâm Quân một chút.

Diệp Lâm Quân cười: ‘Ai nói tôi phản quốc?”

“Vậy cậu tới Tinh-Quốc làm gì?”

“Bởi vì tôi là Nhất Vũ Kiên Vương”

Lời này vừa nói ra khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.

Là từ miệng Diệp Lâm Quân nói ra Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Nhất Vũ Kiên Vương?

Không phải ngài ấy đã bỏ mạng ở Tinh Quốc Sao lại còn sống?

Lại còn là Diệp Lâm Quân?

Đây là chuyện không thể nào!

Có điều Thất Sát, Phá Quân lại nhíu chặt lông mày.

Cảm thấy vấn đề này hoàn toàn có khả năng.

Thứ nhất, thực lực của Diệp Lâm Quân đã bày ra trước mắt.

Thứ hai, Diệp Lâm Quân cũng vừa hay ở Tỉnh Quốc.

Thứ ba, trước đó Diệp Lâm Quân đã nói đủ loại kế sách: Những lời này không phải là không có khả năng.

Ngược lại có xác suất rất lớn!

“Không thể nào!”

Lúc này Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo cũng đồng thanh hô lên.

Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Dường như đang hỏi vì sao bọn họ lại chắc chắn như thế?

Hai người liếc về phía sau, Phàn Thắng Nam nói: “Bởi vì vận may run rủi, chúng tôi đã được thấy gương mặt thật của Nhất Vũ Kiên Vương”

Người bọn họ nói đương nhiên là Hoàng Hải Bắc.

“Đúng! Nhất Tự Kiên Vương là một người đàn ông trung niên…”

Trần Hữu Đạo miêu tả dáng vẻ của Hoàng Hải Bắc ra.

“Cho nên cậu không thể là Nhất Vũ Kiêu Vương được!”

Hai người rất chắc chắn nói.

“Nếu như chúng tôi chưa thấy qua, anh nói thế thì cũng miễn cưỡng tin”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.