Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2009: Chương 2009: Chương 2010




Diệp Lâm Quân vẫn bị giam trong phòng biệt giam.

Anh không có ý định thừa nhận lỗi lâm hay hối cải.

Ngay cả những người lính canh đã không giao thức ăn hoặc nước uống cho anh trong vài ngày.

Diệp Lâm Quân thì vẫn như vậy.

“Có chuyện gì vậy? Diệp Lâm Quân vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình sao?”

“Báo cáo, Nhất Vũ Kiên Vương không có ý định hối cải! Luôn khẳng định mình không sai!”

“Lý nào như vậy? Diệp Lâm Quân đang chơi đòn tâm lý à?”

“Được rồi, nói với Diệp Lâm Quân biết! Cho anh ta ba ngày nữa. Nếu-anh ta vẫn không thừa nhận sai lầm của mình, thì hủy chức Nhất Vũ Kiên Vương.

Khi nghe điều này, tứ tiểu long đều mỉm cười hưng phấn.

Nếu Diệp Lâm Quân không làm, đại khái suất này chính là của họ.

Bốn người Đông Yêu sờ râu, gật đầu: “Ừ, không tệ, được lắm!”

Họ rất hi vọng được nhìn thấy tiền đồ của đồ Diệp Lâm Quân chỉ cười khẩy khi nghe thấy thông báo này.

Ngày đầu tiên, Diệp Lâm Quân không thừa nhận sai lầm của mình.

Ngày thứ hai, Diệp Lâm Quân vẫn không thừa nhận lỗi lầm của mình.

Ngày thứ ba, thời gian đã thỏa thuận đã đến…

“Nhất Vũ Kiên Vương, đây là cơ hội cuối cùng của anh! Còn có hai giòi” “Hi vọng anh sẽ cân nhắc kỹ càng.

Đây là vấn đề liên quan đến thân phận Nhất Vũ Kiên Vương!” Người lính canh thuyết phục.

“Không cần, tôi không sai thì nhận sai cái gì?” Diệp Lâm Quân thản nhiên nói.

Nhóm lên chính trên app truỵen hola nhé cả nhà! “Haiz! Quá cứng đầu!” Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Tương đương với việc đếm ngược khoảng thời gian còn lại Diệp Lâm Quân làm Nhất Vũ Kiên Vương.

Tứ tiểu long và Ngũ Long cũng đang hồi hộp chờ đợi…

Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ được phong vương! Lúc này, trong một biệt thự tư nhân ở Kinh thành.

Cổ Phong, bác sĩ Vua quân y vừa rời đi.

Có một người đang nằm trên giường bệnh trong phòng ngủ.

Gã ta đột nhiên mỏ mắt ra, ánh mắt lóe lên như tỉa chớp.

“Mình vẫn chưa chết? Mình đang ở đâu?” Gã lạnh lùng nói.

Gã ta chính là Bắc Ma.

Gã nhớ rõ ràng rằng trước khi mất đi ý thức, gã và Diệp Lâm Quân đã đồng quy vô tận.

Không ngờ rằng mình vẫn còn sống.

Nhất định là liên mình báo thù đã cứu mình.

“Diệp Lâm Quân, không ngờ đi, tôi vẫn còn sống…

hahahaha…”

Bắc Ma cười điên cuồng.

Mặc dù bị thương nặng nhưng dưới sự cứu chữa của Cố Phong và những người khác, gã ta đã hồi phục sáu, bảy phân.

Do đặc thù của côn pháp tu luyện của Bắc Ma, cơ thể và thực lực của gã ta khôi phục với tốc độ chóng mặt.

Gã ta lại mất thêm hai giò nữa để hồi phục đến tám phần “Mình đang ở Kinh thành?”

Sau khi rời khỏi đây, Bắc Ma mới biết.

Khóe miệng gã ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.