Nhưng cuối cùng vẫn kém hơn rất nhiều so với Bắc Ma đã mạnh hơn gấp năm lần.
Cuối cùng toàn bộ thập đại cao thủ thua trận.
Bắc Mã càng cười điên cuồng hơn: “Ha ha, không ngờ tới còn có loại cao thủ này? Nhưng mà vần không ngăn được ta đâu!”
“Còn có ai không?”
Trong căn cứ của vệ binh Viêm Long.
Lòng người bàng hoàng.
Ai cũng đều chảy mồ hôi lạnh.
“Cái gì? Thập đại cao thủ cũng bại?”
“Lần này chúng ta thật sự hết cách rồi, một con át chủ bài cũng không có!”
“Bắc Ma quá mạnh, chúng ta phải chịu thua gã sao?”
Tất cả đều muốn tuyệt vọng rồi.
“Diệp Lâm Quân! Để Diệp Lâm Quân ra tay bill Vương Định nóng nảy hồ.
Nhậm Kiêu Phàm cũng phụ họa: “Đúng, lúc này để Diệp Lâm Quân lên đi!”
“Ra tay cái gì? Còn không phải tại các người!
Nếu không Diệp Lâm Quân đã sớm ra tay rồi!”
“Lúc đầu Diệp Lâm Quân muốn tự mình ra tay, là do Nhậm Kiêu Phàm anh ngăn cản không choI”
“Còn cả anh, Vương Định, bảo anh đến mời Diệp Lâm Quân, anh thì hay rồi! Vậy mà nói vĩnh viễn không dùng người tai”
“Bây giờ tự các người đi mới Diệp Lâm Quân đi! Chuyện các người gây ra thì tự mình đi mà thu dọn!”
Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm liếc nhìn nhau, vẻ xấu hổ đầy mặt.
“Bảo tôi cúi đầu trước:Diệp Lâm Quân?
Không thể nào! Tôi không nhìn quen dáng vẻ đó của Diệp Lâm Quân đấy!”
“Cứ như ngoại trừ anh ta;chúng ta không còn cách nào khác vậy!”
Vẻ mặt Vương Định cực kỳ không tình nguyện.
Những người khác nhao nhao nhìn về phía anh ta: “Vậy với tình huống bây giờ, ngoại trừ Diệp Lâm Quân, anh còn có thể tìm ra người thứ hai không?”
“Việc này…”
Vương Định trầm mặc.
Nhậm Kiêu Phàm cũng im lặng.
“Mấy người các ngươi, nhanh đi mời Diệp Lâm Quân ra tay đi! Mời không được, chúng ta sẽ cho các người đi đầu đối phó với Bắc Mai”
Lãnh đạo cấp cao vừa dứt lời, mấy người Vương Định liền bị dọa sợ.
Bảo bọn họ đi đối phó với Bắc Ma, so với chết còn thảm hơn.
“Tôi… chúng tôi đi… chúng tôi đi…”
Đám người lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng đến phòng tạm giam.
“Nhất Vũ Kiên Vương, xin ngài rời núi!”
“Lạc Việt không có ngài không được!”
Vương Định và Nhậm Kiêu Phong đều dùng vẻ mặt hối lỗi cầu xin.
“Tôi chỉ là người bình thường, các người đi mới người tài giỏi khác đi!”
Diệp Lâm Quân trừng mắt, lạnh lùng nói.