Hoàng tử Vincent phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ.
“Hoàng tử Vincent, chuyện này đúng là chúng tôi sail Là chúng tôi không làm được!”
Hắc Long cúi đầu nhận tội.
“Bây giờ thế của Lạc Việt đã không đỡ nổi! Có Nhất Vũ Kiên Vương trấn giữ thì thôi, lại còn đẻ ra cửu đại Thiên Vương! Cứ theo đà này, bất kỳ người nào cũng không có cách nào đánh nổi!”
Hoàng tử Vincent giận dữ hét lên.
“Xin ngài bớt diận Mấy người Hắc Long vội vàng nói.
“Tự các người nghĩ cách đi, dù sao tôi cũng muốn nhìn thấy khí phách như lửa cuộn này của Lạc Việt bị dập tắt, thậm chí là nguyên khí bị đại thương!”
“Nếu không, tôi sẽ thu hồi tất cả đất đai và hải đảo, còn đưa các người về Lạc Việt hết!”
Hoàng tử Vincent nhìn chăm chằm bọn họ nói.
Hoàng tử Vincent muốn đối phó Lạc Việt, muốn phá khí thế như mặt trời ban trưa của Lạc Việt.
Anh ta chỉ có thể ép liên minh báo thù đi làm những việc này.
“Được rồi, chúng tôi làm!”
Mấy người Hắt Long hai mặt nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia tàn nhãn.
“Lần này, tôi chỉ cho các người năm ngày, làm không được thì cút đi!”
Hoàng tử Vincent thở phì phò muốn rời khỏi.
“Khoan đã”
Nghe vậy, Hoàng tử Vincent liên dừng bước chân.
“Hoàng tử Vincent, ngài tạm thời ở lại nơi này, xem chúng tôi làm sao trả thù Lạc Việt.”
“Với cả có ngài đến đốc chiến, hiệu suất làm việc của chúng tôi sẽ cao hơn!”
Hắc Long cười nói.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn ông ta.
Không ai hiểu vì sao ông ta muốn Hoàng tử Vincent ở lại nơi này.
Điều này tương đương với việc có người giám sát giờ giờ phút phút.
“Ừ, được, vậy làm thế đi!”
Hoàng tử Vincent đồng ý.
Trên hòn đảo nhỏ.
Hắc Phụng Hoàng và những người khác kéo Hắc Long sang một bên.
“Thủ lĩnh để Hoàng tử Vincent ở đây, chẳng phải chúng ta sẽ bị anh ta khống chế sao?”
Hắc Phụng Hoàng nói ra lo lắng của mình.
Cho tới nay, Hoàng tử Vincent đều muốn khống chế bọn họ.
Bọn họ chỉ vẻn vẹn muốn hợp tác với Hoàng tử Vincent mà thôi.
Bây giờ cho Hoàng tử Vincent ở lại, chẳng phải cho anh ta cơ hội sao?
Hắc Long nở một nụ cười lạnh: “Tôi có kế hoạch của mình…”
Mấy người Hắc Phụng Hoàng nghe xong đều hít vào một hơi lạnh.
“Vậy….nhữ vậy Eó thể chứ?”
Bọn họ thất kinh, thậm chí là sợ hãi.
Hắc Long thở dài một hơi: “Trước mắt chúng †a chỉ còn một cách đấy”
“Vậy thì được, phải làm thì chúng ta tàn nhãn một chút!”