Làm sao cũng không ngờ được.
“Vậy ngài giao ra ngay đi! Chỉ có như vậy hai bên mới chung sống hòa bình được với nhau!”
“Hơn nữa, còn có Viêm Long lệnh cấp cao nhất ra lệnh cho ngài, ngài nhanh chóng giao ra đi! Thời gian không còn nhiều!”
Đoàn đàm phán thúc giục.
Diệp Lâm Quân mỉm cười: “Lạc Việt trở nên nhút nhát như vậy từ khi nào vậy?”
“Lúc này thì nghe nghe người khác rồi?”
“Người khác bắt chúng ta làm gì thì chúng ta làm đó à?”
“Cốt khí của người Lạc Việt ở đâu?”
“Chúng ta còn sợ những ngoại tộc này sao?”
Trước những câu hỏi liên tục của Diệp Lâm Quân, tất cả mọi người trong đoàn đàm phán đều chết lặng.
Đúng vậy!
Lạc Việt của ngày hôm nay giống như mặt trời ban trưa, không yếu đuối trước bất kỳ ai.
Có Nhất Vũ Kiên Vương trấn giữ.
Lại có thêm cửu đại Thiên Vương được thành lập.
Còn phải sợ ai?
Sao phải làm theo yêu cầu của người khác?
Nhưng không phải chuyện chỉ có như vậy.
“Sợ là ngài không biết rằng Hoàng tử Vincent đã chết ở Lạc Việt? Có bằng chứng cho thấy người của chúng ta đã giết chết anh ta!
Cả thế giới đang chống lại chúng ta, những cuộc biểu tình ở khắp-mọi nơi!
Bây giờ chúng ta không chiếm ưu thế một phương;cho nên chúng ta phải làm theo những gì họ nói! “
Một người của nhóm đàm phán giải thích.
Diệp Lâm Quân lại rất vui.
“Thật sự là người của chúng ta giết anh ta sao?”
Diệp Lâm Quân hỏi.
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Đã không phải người của chúng ta giết anh †a, vậy thì đi thăm dò đi! Hãy tìm ra kẻ sát nhân thực sự! Rồi cho cả thế giới biết, trả lại sự trong sạch cho Lạc Việt của chúng ta!”
“Nhưng các người lại đang làm gì vậy? Thỏa hiệp, thỏa hiệp một cách mù quáng!”
“Điều này tương đương với việc chấp thuận rằng mọi thứ đều do chúng tôi làm! Vậy thì sau đó cả thế giới đầu biết là như thế này!”
“Các người cứ mặc cho người ta xâu xé như vậy? Ngươi ta nói tới yêu cầu gì là đồng ý ngay?”
Diệp Lâm Quân nhịn một bụng tức, gào thét lên.
Không chỉ đối với bọn họ.
Đó cũng là sự bất mãn đối với đồ đệ Hoàng Thanh Phong của mình.
Mặc dù học được một thân bản lĩnh, nhưng anh ta lại không có chút năng lực xử lý chuyện gì.
“Không phải, chúng ta cũng đã tra xét, nhưng không tra được…”
Mấy thành viên của đoàn đàm phán tỏ vẻ bất lực.
“Vậy là các người liền bị người ta chèn ép?
Người tanói thương lượng là thương lượng? Sợ người ta làm cái gì?”
“Ông ta muốn trả thù? Ông ta muốn chiến đấu? Vậy thì chiến đấu thôi! Ai sợ ai? Có ai mà Lạc Việt chúng ta phải sợ không?”