Nghe vậy, những người khác tỏ vẻ sợ hãi.
Có cửu đại thiên vương ở đây, thật sự không có ai dám động vào Diệp Lâm Quân!
“Không phải, Thục Thiêện.Vương là chuyện khác…”
Sau khi nghe về chuyện công pháp, Thục Thiên Vương cười khinh: “Mọi người đều rõ mấy năm nay thầy đối với Lạc Việt như thế nào chứ?
Sao thầy ấy có thể đi làm những chuyện gây hại cho Lạc Việt?”
“Hơn nữa, thầy ấy bây giờ đã trở thành người bình thường, giữ công pháp lại có ích gì?”
“Không có hiệu quả, chỉ có thể nói loại công pháp này không phải người nào cũng thích hợp luyện!”
Sau khi được Thục Thiên Vương nhắc nhở, mọi người cũng lần lượt phản ánh lại.
Đúng hat Nghĩ lại cũng phải, bao nhiêu năm rồi, chỉ có một mình Diệp Lâm Quân.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Lâm Quân cũng đã bằng lòng phế võ công của mình, cậu ta giữ lại công pháp để làm gì nữa chứ?
“Là chúng tôi đã hiểu lầm! Xem ra, có thể là cách làm của chúng tôi có sai sót!”
“Đi, đi mau!”
Mọi người đều nhận lỗi rồi lập tức rời đi.
“Lần sau đừng tới làm phiền thầy của tôi!”
Thục Thiên Vương tức giận quát.
Diệp Lâm Quân bất lực lắc đầu: “Là cậu đã cứu bọn họ!”
Diệp Lâm Quân định chuẩn bị đánh cho những người này một cú trời giáng thì Thục Thiên Vương xuất hiện.
“Thầy yên tâm đi, một ngày làm thầy cả đời như cha. Hoàng Thanh Phong con sẽ dốc toàn lực để bảo vệ cho thầy, không để thầy và người nhà chịu bất cứ tổn thương gì!”
“Con nghĩ các sư huynh đệ khác cũng nghĩ như vậy! Thầy là người bình thường, nhưng các học trò của thầy thì không!” Thục Thiên Vương sốt sắng nói.
“Tôi không cần người khác bảo vệ!” Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.
Bây giờ sức mạnh của anh đã cao hơn trước rất nhiều.
Ấn sư của anh lần này đã giúp anh mỏ mang hơn, nhìn thấy được sức mạnh vĩ đại! Nói như thế, đường như không cùng một thế giới nữa rồi! Ai mà biết được bây giờ sức mạnh của Diệp Lâm Quân đã đạt đến mức độ nào? Còn cân chỉ người khác bảo vệ? “Còn cậu, sau này bớt ở trước mặt ta ra vẻ! Đúng là phiền phức!” Diệp Lâm Quân đuổi khéo Thục Thiên Vương.
Thục Thiên Vương đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm một lúc rồi thở đài: ‘Ài, tính tình của thây vẫn hung hãn và độc đoán như ngày nào! Cho dù thành người bình thường, cũng vẫn như thết”
“Nhưng dù sao thây cũng là người bình thường rồi, lỡ như gặp phải kẻ thù hay nguy hiểm gì, lúc đó thây hiểu ra thì đã quá muộn rồi!” “Được rồi được rồi! Con đến để bảo vệ bình an cả đời cho thầy!” Thục Thiên Vương đặc biệt phái mấy cao thủ bảo vệ bên cạnh Diệp Lâm Quân.
Đương nhiên chính là tám thiên vương còn lại rôi.
Bọn họ đều muốn bảo vệ Diệp Lâm Quân.
“Các người nhất định phải giấu mình thật kỹ, tuyệt đối đừng để thây phát hiện ra các người!”
“Thiên Vương, yên tâm đi! Thầy ấy chỉ là người bình thường, sẽ không phát hiện ra chúng tôi đâu!”
Nói rồi, mọi người tản ra xung quanh biệt thự.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm Quân cũng nhìn sang mấy hướng đó.
Mấy người này vừa xuất hiện thì anh đã biết rồi.
Thục Thiên Vương không hề nói sai, Diệp Lâm Quân vẫn còn bị kẻ thù lăm le nhắm vào.
Thành Phượng Thiên nằm ở phía đông bắc Lạc Việt.