Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2094: Chương 2094: Chương 2095




Diệp Lâm Quân lần nào cũng lang thang trên bờ vực của cái chết. Ý chí mạnh mẽ và khát khao sinh tồn tràn ngập trong anh, không giống với những học viên frỏng kế hoạch Tiềm Long.

Bọn họ muốn học được công pháp, trở nên mạnh hơn, còn Diệp Lâm Quân, lúc đó anh chỉ muốn được sống tiếp. Đó là lý do tại sao anh có thể luyện được công pháp này!

Đó mới là gốc!

Chẳng trách một trăm thiên tài tu luyện, đều hoài công vô ích. Ngược lại còn khiến bản thân mình hoàn toàn phế bỏ.

Một nụ cười thoáng qua khóe miệng Diệp Lâm Quân. Theo anh, bây giờ là thời điểm tốt nhất. Bởi vì bọn họ đã phế rồi, một đời này chẳng còn hi vọng nữa, chẳng khác gì một con chó hoang.

Đối với những thiên tài hào kiệt một thời này mà nói, không khác gì cái chết. Nó chính là tuyệt cảnh của họ!

Họ rất mong muốn trở lại bình thường! Mong muốn trở lại đỉnh cao!

Đây mới là đạt đến cảnh giới “phá” thật sự.

So vớinững tuyệt cảnh má Diệp Lâm Quân đã trải qua cũng không khác mấy.

Giây phút này, những người đó có một niềm tin rất mãnh liệt!

Đã đến lúc thích hợp để bọn họ tu luyện môn công pháp đó.

“Thật không hiểu cậu đến đây xem bọn họ làm cái gì? Bọn họ chỉ là sản phẩm thử nghiệm thất bại! Một đám phế nhân mà thôi!”

“Bây giờ Lạc Việt nuôi một đám phế nhân thì thôi, mỗi ngày kéo dài hơi tàn, chỉ có thể ngồi chờ chết!”

Đây chính là thái độ của mọi người đối với các lứa thử nghiệm thất bại đầu tiên kia.

Bọn họ thậm chí.còn hèn mọn hơn cả đám ăn xin lang thang đầu đường #ó chợ.

“Cậu-tự nhìn đám phế vật này đi! Tôi thấy bọn họ là phiên lòng!”

Người dẫn Diệp Lâm Quân tới đây, nhìn bọn họ một cách kinh tởm rồi rời đi.

“Diệp Lâm Quân anh đến đây làm gì? Anh đến sỉ nhục chúng tôi sao?”

“Nếu không phải luyện công pháp của anh, chúng tôi đâu có biến thành phế nhân chứ?”

“Chúng tôi có khác gì chó không chứ, mỗi ngày chỉ có ngồi chờ chết!”

Mọi người đều phát điên khi nhìn thấy Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân mới là kẻ thù thực sự của họ!

Là công pháp của anh đã biến bọn họ thành như thế này!

“Không; tôï đến là để cho mọi ñ9ứời cơ hội trùng sinh!” Diệp Lâm Quân mỉm cười.

“Cái gì? Giúp chúng tôi trùng sinh?”

“Lế nào là giúp chúng tôi hồi phục lại bình thường? Không thể nào!”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng, đúng vậy!

Giúp các người trở lại bình thường!”

“Không thể nào!”

Đương nhiên mọi người không dám tin chuyện này.

Nhưng lập tức có vài người mắng: “Mọi người, nhỏ tiếng chút!”

Họ nhìn Diệp Lâm Quân: “Nói thế nào?”

“Còn nhớ tôi đã giao ra công pháp không?”

Diệp Lâm Quân höi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.