“Tới bây giò anh còn chưa chịu nhận sai ư?”
“Anh vẫn cho rằng mình làm đúng à?”
Diệp Lâm Quân gật đầu rồi nói: “Đúng thế”
“Vậy thì chúng tôi chỉ có thể tống anh vào ngục tù, dù sao những chuyện anh làm gây ảnh hưởng quá lớn” “Tôi chẳng quan tâm, bắt thì bắt đi! Nhưng tôi sẽ để cho các người tâm phục khẩu phục, để cho các người nhận ra mình đã phạm phải một lỗi sai hai lần” Diệp Lâm Quân cười to rồi nói.
Lúc này Diệp Lâm Quân không thể không nghe lời những người này, dù sao không ai có thể bắt anh vào ngục giam, nhưng anh muốn khiến cho Vệ binh Viêm Long thua tâm phục khẩu phục.
Cuối cùng Diệp Lâm Quân bị tống vào ngục giam đặc biệt, trước mắt là phán tù chung thân, rồi lại dựa vào biểu hiện cụ thể của anh mà giảm hình phạt đi.
Đám học viên Thiệu Hình Thiên huấn luyện theo phương pháp của Kim Phụng Thiên, bọn họ tiến bộ ngày càng nhăn, chỉ là khi thứ thuốc mà Kim Phụng Thiên để lại đã hất…
Bọn họ không có để ý tới chuyện này, bởi vì trong mắt của bọn họ thì thuốc này cũng chẳng có tác dụng gì lớn cả.
Một bên khác.
Phía Đông Bắc của Lạc Việt, trong một ngọn núi bị tuyết vùi lấp ở thành Phượng Thiên.
Đột nhiên xuất hiện một đội người áo đen.
Bọn họ giống như u linh, xuyên qua núi tuyết lớn nhưng lại chẳng hề để lại dấu vết gì cả, cho dù là dấu chân! Nếu có người nhìn thấy thì có lẽ sẽ cho rằng bọn họ là yêu ma quỷ quái.
Tốc độ của đoàn người này vô cùng nhanh.
Bọn họ hòa thành một thể với bóng đen. Bóng tối sắp giáng xuống thế giới này.
Ước hẹn chúng thần sắp bị phá vỡ.
Diệp Lâm Quân ở trong ngục giam cũng chẳng nhàn rỗi, anh vẫn đang tu luyện.
Ông lão kia để lại cho anh quá nhiều thứ, anh không thể nào tiêu hóa nó trong một thời gian ngắn được.
“Xem ra người đứng sau lưng Hắc Long sắp xuất hiện”
Thật ra Diệp Lâm Quân cũng đã dự đoán được ba của Hắc Long sẽ xuất hiện.
“Không xong rồi, dựa vào báo cáo của tiểu đội thứ bảy thì có một đám người thần bí xuất hiện ở gần thành Phượng Thiên!
“Tiểu đội thứ bảy xin chỉ thị có ngăn cản hay không”
Trong căn cứ của Vệ binh Viêm Long ở Kinh Thành có một tin tức như thế.
“Ngăn cản, nhất định phải ngăn cản! Điều tra thân phận của bọn họ, có cần thì bắt giam lại.
“Tăng nhân thủ cho tiểu đội thứ bảy!”
Rất nhanh sau đó, đội quân tập hợp ở con đường phái nam thành Phượng Thiên.
Tám mươi nghìn chiến sĩ đã tập hợp vì ngăn cản người thần bí.
Đương nhiên người thần bí là nhóm người ba Hắc Long.
Bọn họ cũng chẳng thèm che dấu đường đi nước bước của mình mà nghênh ngang đi về phía nam.
Giống như là bọn họ muốn nói cho thế giới rằng bọn họ đã tới vậy.
Rất nhanh bọn họ đã gặp tám mươi nghìn chiến sĩ kia.
“Không được đi đường này!”
“Tất cả ngồi xuống để.chúng tôi kiểm trai”
Tám mươi nghìn chiến sĩ vô cùng nghiêm nghị.
“Không muốn chết thì mau tránh đường”
Nhưng bọñ’họ nào biết đám người bá Hắc Long mạnh tới cố nào?
Sau đó thì có một cuộc chiến xảy ra.