Nhưng mà sau khi lau đi vết máu tươi trên khóe miệng, bàn tay cậu ta nắm chặt lại.
Đôi mắt hằn tơ máu, sát khí đằng đẳng.
Trước đó anh ta vinh dự được làm đệ nhất thiên tài đệ tử của Thành Vô Song, là đại đệ tử là Phó Phong Thu yêu quý nhất.
Ngàn vạn sủng ái đổ lên thân.
Trên dưới thành Vô Song coi cậu ta như bảo vật.
Nhưng kể từ sau khi bé Quân tới, tất cả đều thay đổi.
Tất cả mọi người đều chú ý đến đứa trẻ đó.
Cậu ta bị người chung quanh coi nhẹ.
Không ai để ý tới, coï trọng cậu ta nữa.
Sư phụ vậy mà đánh cậu ta.
Không được! Thành Vô Song này là của ta, tuyệt đối không thể để một đứa bé chiếm trọn!
Một cỗ sát khí khát.máu lóe lên trong mắt Khương Tử Hào!
Sự xuất hiện của bé Quân đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị trí cửa cậu ta ở thành Vô Song.
“Đại sư huynh, mau đứng dậy đi!”
Mấy sư đệ sư muội liền đỡ cậu ta dậy.
“Không ngờ rằng Sư phụ lại đánh huynh vì một người thường!”
Những người khác cũng rất khó hiểu.
Sự xuất hiện của bé Quân khiến bọn họ bị thất sủng.
Địa vị rớt xuống ngàn trượng.
Phó Phong Thu không hướng dẫn họ nữa.
“Đại sư huynh, đứa nhỏ đó tuyệt đối không thể ở lại thành Vô Søñg!-Nếu không địa vị của chúng ta sẽ không còn!”
Nhị đồ đệ lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, tuyệt đối Không thế giữ lại!”
Mọi người khác đều có cùng ý kiến.
“Đúng, vậy diệt trừ nó đi!
Khương Tử Hào hít sâu một hơi.
Lúc này, Diệp Lâm Quân đang ở cùng với bé Quân.
Nhìn thấy bé Quân đã trưởng thành, với lại cũng vui vẻ.
Anh cũng hạnh phúc theo.
Đôi khi không nhất định phải giữ bé Quân bên mình mới là tốt.
Muốn cho con không gian nhiều hơn, để cho cô bé phát huy.
“Nếu con không vui hay gặp nguy hiểm, phải nói cho ba biết! Ba sẽ xuất hiện ngay!”
Diệp Lâm Quân còn bảo bé Quân sử dụng khí cụ cầu cứu mà anh cho cô bé trước mặt mình.
Đây là một con chíp khí cụ cầu cứu có thể khảm lên cơ thể.
Chỉ cần bé Quân sử dụng, dù ngoài vạn dặm, dqh cũng sẽ biết, đồng thời còn nắm được vị trí của bé Quân.
Sau khi bé Quân vừa sử dụng khí cục cầu cứu, điện thoại của Diệp Lâm Quân lập tức cảm ứng được.
Vị trí cũng nhanh chóng năm được.