“Được, tôi biết rồi.”
“Nhưng mà ông vẫn phải chết!”
Nói xong, Diệp Lâm Quân dùng một quyền đánh nát Hắc Báo.
Đến đây, toàn bộ Hắc Thần Giáo đều bị diệt sạch.
Hắc Thần Giáo tội ác tày trời, dọa đến núi Thập Phương không dám thở lại cứ như vậy bị một người diệt.
Nếu truyền đi thì sẽ có ai tin chứ?
Quan trọng là giáo chủ Hắc Thần Giáo sắp đạt được tầng thứ sáu củạ-cấp chí tôn.
Ngay cả loại nhân vật này mà cũng có thể bị tiêu diệt; Quá mạnh!
Chỉ vì động đến con gái của Diệp Lâm Quân, cho nên bị diệt trong tích tắc.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết.
Bé Quân là điểm giới hạn của Diệp Lâm Quân, cũng là điều cấm ky mà kẻ địch không được đụng vào.
Hắc Thần Giáo bị diệt, có điều bé Quân vẫn đang ngủ say.
“Ngủ đi con, coi như là một giấc mơ.
Diệp Lâm Quân ôm lấy bé Quân, bước từng bước rời khỏi Hắc Thần Giáo.
Một bên khác.
Toàn bộ trợ lực mà thành Vô Song tìm được đều chạy bay vì sợ Hắc Thân Giáo.
Phó Phong Thu cũng hết cách.
Lý Từ Nhiệm vẫn còn đau khổ cầu xin.
Thậm chí còn muốn thành Vô Song cho cô xin cái địa chỉ, cô tự mình đi cứu.
“Đúng rồi, thành chủ, còn một cách!”
Tam trưởng lão đột nhiên nghe ra một kế.
“Cách gì?”
Phó Phong Thu hỏi.
“Cầu xin lão thành chủ rời núi.”
Tam trưởng lão nói.
Sắc mặt Phó Phong Thu lập tức thay đổi: “Ông đang nói đùa ựTLão thành chủ đã chết từ mấy chục năm trước rồi! Ông còn bảo tôi cầu xin ngài ấy rời núi?”
Tam trưởng lãp nói.
“Đúng, tôi cũng nghe qua, tôi cảm giác lão thành chủ không chết!”
“Đúng vậy, tôi cảm giác lão thành chủ tuyệt đối còn sống”
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão cùng nói.
Phó Phong Thu do dự một chút, thở dài: “Được rồi, vậy mà các người lại nghe được bí mật này!”
“Vậy tôi nói thật cho các người biết, đúng là lão thành chủ còn sống! Ông ấy tu luyện một môn công pháp! Cố ý dặn dò tôi không được quấy rầy ông ấy, khi nào xuất quan thì tự khắc ông ấy sẽ ra.”
Đây là bí mật lớn nhất của thành Vô Song.
Chỉ có mình Phó-Phong Thu biết.
Những người khác cũng chỉ là nghe qua thôi.
“Nhựn6rñà đã đến lúc này fồi,thänh chỉ còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Bé Quân là hi vọng của thành Vô Song đấy!”
“Được”
Phó Phong Thu lập tức dẫn theo đám người đến trước phần mộ của lão thành chủ khẩn cầu ông rời núi.