Thất bại trong gang tấc!
Sắc mặt bọn họ trắng bệch.
Cực kỳ khó coi.
Lý Từ Nhiệm và Chí.Nam Yên cũng vui mừng trong lòng.
Thành Vô Song càng mạnh, bé Quân càng an toàn.
Tốt cho tất cả mọi người.
“Đi, cùng ta đi cảm ơn lão thành chủ!”
Phó Phong Thu lại dân mọi người đến lăng mộ của lão thành chủ.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, cùng nhau hô lên: “Cảm ơn ông lão thành chủ đa ra tay bảo vệ tương lai của thành Vô Song!”
Phó Phong Thu thậm chí còn nói: “Con cũng hy vọng rằng lão thành chủ có thể ra mặt chỉ đạo!
Tất cả đều rất nhớ ngài!”
Tuy nhiên, nơi tử huyệtchậm chạp không có hồi âm.
Mọi người quỳ trước mộ nửa tiếng.
Vẫn không có phản hồi.
Điều mà họ không ngờ là vị lão thành chủ đã tiêu diệt Hắc Thần Giáo trong miệng họ đang nằm trong lăng mộ vào giờ phút này.
Ông ta đã trở thành một cái xác khô.
Năm đó ông ta luyện võ thất bại, sớm chết thảm.
Vì vậy, cho dù có gọi cả nữa ngày cũng không có bất kỳ phản hồi nào.
Cho dù quỳ mười ngày nửa tháng nữa, lão thành chủ cũng sẽ không leo ra ngoài!
“Chúng ta rời đi thôi! Hắn là lão thành chủ cần phải yên tĩnh!” “Bây giò chúng ta chỉ cân lão thành chủ còn sống, với cả tu vi cũng đạt cấp chí tôn tâng thứ sáu là được rồi!” Phó Phong Thu cười lón.
Hoàn toàn tin tưởng vào sự phát triển trong tương lai của thành Vô Song.
Trong lòng mấy người Khương Tử Hào như tro nguội.
Lần này là hoàn toàn kết thúc! Không thể rung chuyển địa vị của bé Quân.
Ngay cả lão thành chủ cũng muốn bảo vệ.
Bé Quân nhanh chóng tỉnh lại.
Tất cả mợi người, bao gồm Phó Phong Thu để xúm lại.
Đây chính là bảo bối của thành Vô Song.
“Mẹ ơi, ba đâu rôi?” Bé con nhìn ngắm chung quanh, người đầu tiên tìm chính là ba mình.
“Ba con ở nhà mà, không có ở chỗ này!” lqn xoa đầu nhỏ của cô bé.
Bé Quân lắc đâu: “Không, ba đến rôi! Con nhìn thấy ba ban nãy mà, là ba cứu con vê!” Cho dù bé Quân ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng trong thoáng chốc cô bé biết là ba cứu mình.
Trước đó cô bé còn phát tín hiệu câu cứu cho ba.
“Ha ha ha…”
Kết quả lời này của bé Quân làm cho tất cả mọi người đều cười.
“Đứa nhỏ ngốc này! Chuyện vừa xảy ra liền nghĩ ngay đến ba của mình!” Lý Từ Nhiệm lúng túng cười.
“Không sao, dù sao trong suy nghĩ của trẻ con, ba đều rất giỏi giang”
Phó Phong Thu nhìn bé Quân, cười nói: “Bé Quân, sư phụ nói cho con biết, người cứu con vê không phải là ba con, mà là lão thành chủ, chính là sư phụ của sư phụ cứu con về.
“Không thể nào, là ba cứu con về! Con biết mà!!” Bé Quân hô lên.
“Bé Quân có nhìn thấy ba con không? Có phải con vẫn luôn mê man không?” Phó Phong Thu liên tục hỏi.