“Mày ngu à? Khắp nơi đều có camera giám sát kìa!”
Diệp Lâm Quâni võ vỗ vào mặt anh ta.
“Mày…
efferson phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân.
Rầm!
Nhìn thấy tên nhãi này lườm mình, Diệp Lâm Quân lại nện một quyền lên mặt anh ta, máu tươi văng ra.
“Mày lại trừng tao nữa xem?”
Bốp!
“Còn trừng à?”
Bốp!
Diệp Lâm Quân đấm liên tục mấy quyền xong,.Jefferson đã hoàn toàn thay đổi.
Dáng vẻ cũng ngoan ngoãn hơn.
Anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Lâm Quân.
Trong lòng kinh hãi vô:cùng.
Theo.truyền thuyết, Lạc Việt là một đám phế vật.
Mỗi kẻ ở Lạc Việt đều là đồ hèn nhát.
Bị bắt nạt thì chỉ có thể nén giận, cái rắm cũng không dám thả mà?
Sao anh ta toàn gặp mấy kẻ khủng bố thết Ngay cả người bình thường cũng ghê gớm thế này?
Dám vung quyền đấm đá với một cường giả cấp chí tôn như anh tat Điều này đáng sợ quái “Được rồi, chúng mày có thể bắt tao lại, nhưng chúng mày sẽ phải thả tao ra nhanh thôi!”
efferson cười.
Anh ta biết Lạc Việt không dám gây chuyện.
Một khi người của anh ta biết, nhất định sẽ thông qua nước Chiến Ứng tạo áp lực cho Lạc Việt.
Vì để dàn xếp ổn thỏa, Lạc Việt tuyệt đối sẽ phải thả anh ta ra.
Trước sau đều là như thết Mỗi lần Lạc Việt không muốn gây sự đều sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Cho nên.Jefferson không lo lắng chút nào.
Thậm chí khóe môi còn cười khẩy một cái.
Có chút ngang ngược nhìn Diệp Lâm Quân.
“Nói nhảm quá nhiều!”
Bốp!
Bốp! Bốp!
Diệp Lâm Quân lại cho.Jefferson một trận đấm đá.
“Tao đầu hàng, tao đầu hàng! Tao phục rồi, phục rồi…”
Mặt của.Jefferson cũng không phải làm bằng máu móc, đá là máu thịt thực sự.
Dưới đòn tấn công của Diệp Lâm Quân, đã sớm máu me be bét.
Anh ta chịu không nổi.
“Dẫn về!”
Cuối cùng, đám người Tiêu Phong liền dẫn Jefferson về nơi ở của Diệp Lâm Quân.
Dùng một cái lồng sắt lớn giam anh ta lại.
“Chúng… chúng mày giam tao trong lông như giam chó thế này à? Chúng mày…”