Nó có nghĩa là để bảo vệ Lạc Việt và bảo vệ người dân.
Ngoài ra, Diệp Lâm Quân cũng thôi diễn nhiều bài tập và kỹ năng chiến đấu phù hợp với các chiến sĩ của Lạc Việt.
Có những người nhanh chóng nâng cao thực lực của họ trong một thời gian ngăn, và có những người chậm rãi tu luyện và tăng cường.
Còn cung cấp một số đơn thuốc để tăng cường thể lực và thể chất.
Tóm lại, anh đã làm tất cả những gì có thể.
Những người như Tiêu Phong là không đủ.
Tuy nhiên, anh thường sẽ chỉ điểm cho Tiêu Phong và những người khác.
Cường giả cấp chí tôn như bọn họ càng ngày càng nhiều.
Tiêu Phong là tiến bộ nhanh nhất.
Nếu có đủ thời gian, anh có thể tự mình luyện chế thần dược.
Dù sao lão giả cũng đã dạy cho anh y học cổ xưa, phương pháp châm cứu đã bị thất truyền từ lâu, và phương pháp tinh chế thuốc huyền diệu.
Trong nháy mắt, lại một thời gian nữa tới.
Lần này, thành Vô Song đồng ý cho bé Quân trở về Giang Bắc trong hai ngày.
Diệp Lâm Quân đến thành Vô Song vào sáng sớm.
Bé Quân phát triển rất nhanh, cả về trình độ và phương diện thực lực.
Tổng cộng gần hai tháng, các kỹ năng của thành Vô Song cô bé đều đã học được bảy, tám phần.
Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên đã là là tông sư cấp cường giả.
Điều này nằm trong dự đoán của Diệp Lâm Quân.
Vốn dĩ tài năng của hai người đều tốt, cộng thêm việc anh đã đặt nền móng tốt cho họ.
Cho nên sẽ được cải thiện nhanh chóng.
“Trước khi bé Quân rời đi, chúng tôi muốn dẫn con bé đến một nơi, anh cũng đi theo đi!”
Thái độ của Phó Phong Thu rất lạnh nhạt.
“Được!”
Diệp Lâm Quân đi theo mọi người đến khu vực lân cận nghĩa trang của lão thành chủ.
“Mục đích của bé Quân đến đây là để cảm ơn lão thành chủ! Nếu không nhờ có lão thành chủ thì không biết bây giờ con bé đang ở đâu!”
Phó Phong Thu nói.
“Sư phụ, con hiểu rồi!”
Bé Quân ngoan ngoãn quỳ xuống.
Lý Từ Nhiệm gật đầu: “Đúng vậy, con nên cảm ơn lão thành chủ! Chính ông ấy đã cứu con!”
Lý Từ Nhiệm nói xong thì cũng muốn quỳ xuống.
Diệp Lâm Quân kịp thời giữ chặt lấy cô.
“Tại sao lại quỳ? Một cái xác chết có gì hay mà quỳ?”
Diệp Lâm Quân cười lạnh nói.
“Diệp Lâm Quân, anh-nói nhảm cái gì vậy?
Lão thành chủ không chết, cũng không phải thây khôi”
“Đúng vậy, nếu lão thành chủ là xác chết, thì ai đã cứu bé Quân chứ?”
Mọi người ngay lập tức phản bác lại Diệp Lâm Quân.