Tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.
Đám người Lý Thái Sơn là phân nộ nhất, trút hết lòng hận thù trên người lên thân kẻ phản đồ.
“Đầu hàng, đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!”
“Chúng tôi hối hận rồi!”
Sau đó, đám phản đồ quỳ rạp xuống đấy, không chống cự nữa.
Đám người Lý Thái Sơn không chút do dự.
“Giết!”
“Đối với phản đồ, giết không tha!”
Hậu phương, giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm Quân truyền đến.
“Hộc!”
“Hộc hộc!”
Đám người tiếp tục đồ sát.
Nháy mắt, hai chục nghìn người còn lại không đến trăm người.
“Các người chậm đãi”
“Nếu dám giết tôi, ông nội của tôi, và cả thế gia Y Vương sẽ điên cuồng trả thù các người.”
“Tự các người cũng biết mình kém liên minh chúa tể cỡ nào! Các người không có kết cục tốt đâu: “Nếu không giết tôi, các người có thể dùng tôi là con tin…”
Vương Thừa Vũ bắt đầu thương lượng.
Vì mạng sống, anh ta không tiếc thứ gì.
“Việc này…”
Đám người Lý Thái Sơn bắt đầu ngừng lại.
Hiện thực như hắt một chậu nước lạnh cho bọn họ.
Mặc dù kỳ binh tới.
Nhưng vẫn quá yếu nếu đối mặt với liên minh chúa tể.
Bọn họ không thể không cân nhắc cho sau này.
Nếu có-Vương Thừa Vũ làm con tin; thế cục nhất định sẽ tốt hơn một chút.
“Vương Thừa Vũ, đồ không biết xấu hổ!”
Lúc này, Diệp Lâm Quân bước qua.
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, giỗng như sấm chớp cuôn cuộn.
Ông ong ong.
Lỗ tai đám người ầm ầm rung động.
Tất cả đều bị kinh động! Thậm chí trước mắt mờ đi.
Có thể thấy tiếng vang này đáng sợ đến cỡ nào.
Cũng không biết Tiêu Thấm nghe thế nào lại cảm giác có chút quen thuộc.
“Mau nhìn! Mau nhìn kìa!”Nghe được âm thanh này.
Co thể Vương Thừa Vũ và Tiêu Thấm mạnh mẽ run lên.
Rất quen thuộc.
Đây chẳng phải là…
Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Lâm Quân, hai người đều sợ đến choáng váng.