Diệp Lâm Quân chợt nhận ra không thấy tăm hơi.Jefferson đâu cả.
“Không ổn rồi, có lẽ trước lúc chiến đấu không ai trông chừng hắn ta nên hắn ta đã chạy trốn mất rồi!”
Những người khác mới sực nhớ ra.
Không trách bất kỳ ai.
Đại chiến kéo dài mười mấy tiếng, không ai rảnh rỗi chú ý đến.Jefferson.
“Trốn à? Ừ, rất tốt!”
“Nhưng mày phải hiểu được, tao có thể bắt mày lần một thì cũng có thể bắt được mày lần hai”
“Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, tao sẽ đích thân đến nước Chiến Ưng bắt lấy mày ngay trước.
mặt người dân của nước Chiến Ưng!”
“Kiếp này mày đừng hòng trốn khỏi lòng bàn †ay của Diệp Lâm Quân tao!”
Diệp Lâm Quân cười gắn.
“Vương, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Mọi người hỏi.
“Tôi phải đến giúp chiến khu Đông Cảnh, e là nhóm Tiêu Phong không chống đỡ được bao lâu!”
Diệp Lâm Quân không ở lâu nữa.
Anh tức tốc đến chiến khu Đông Cảnh.
Chiến khu Đông Cảnh cũng quan trọng không kém.
Nói không chừng còn có sức uy hiếp hơn.
Suy cho cùng nơi đây rất gần kinh thành.
Toàn bộ thế giới đều chỉ đang chú ý vào trận chiến ở chiến khu Tây Cảnh.
Đoán chừng đã kéo dài 15 tiếng rồi.
Nhưng mọi người thấy Long kỳ Lạc Việt vẫn đang tung bay…
Khói súng chiến trường giăng đầy khắp, nơi nơi đều là biển lửa.
Dường như cả bầu trời cũng nhuộm thành màu đỏ rồi.
Tuy vậy cuối cùng trận chiến này cũng đã kết thúc.
Lạc Việt chống giữ 15 tiếng?
Không thể tưởng tượng nổi!
Rốt cuộc là ý chí mạnh mẽ đến nhường nào mới giúp họ chống chọi lâu đến vậy.
Kết cục thì sao?
Liệu kết cục cuối cùng sẽ là gì?
Phải chăng toàn bộ quân đội Lạc Việt sẽ bị kết liễu.
Sau đó quân đoàn của liên minh Chúa Tể sẽ bao vây toàn diện Tây Cảnh, chiếm lĩnh vùng đất Lạc Việt này?
Tất cả mọi người đều muốn biết kết quả ở chiến khu Tây Cảnh như thế nào? Nhưng tin tức luôn không được truyền tới.
Hơn nữa, không có ai có thể đến gần chiến khu Tây Cảnh.
Giờ phút này, đoàn người Richard dẫn theo Jefferson đang đào thoát.
Sắc mặt của mọi người vô cùng xấu.
Bọn họ đã thua.
Mưu tính lâu như vậy.