*Phụt!”
“Ui da…”
Từ Triết Ninh mới uống một ngụm thì chợt hét thảm thiết
một tiếng, phun hết nước trong miệng vào thẳng Trịnh Tử
Hàm.
“Chuyện quái gì vậy hả?”
“Rào!”
Từ Triết Ninh vung tay hất hết nước trong ly vào người
Trịnh Tử Hàm.
“Nước nóng như vậy, cô muốn bỏng chết tôi à?”
Từ Triết Ninh tức giận nói.
*A?”
Trịnh Tử Hàm vươn tay che đi bộ phận trước người bị ướt
nước, trợn to mắt nhìn.
“Cái thứ tân binh như cô làm ăn kiểu gì vậy? Cô có ý phải.
không? Lấy nước sôi đến?”
“Dạ dạ cái gì? Không muốn đi diễn nữa phải không?”
“Hay là cố ý đến muốn bám vào người anh ấy trèo lên
đây?”
Mọi người bắt đầu chỉ trích Trịnh Tử Hàm cay nghiệt.
Mấy chục người xúm lại mắng mỏ một cô sinh viên vừa tốt nghiệp.
Trịnh Tử Hàm bị những tiếng mắng chửi này hù dọa.
“Hu hu hu…”
Trịnh Tử Hàm sợ lắm, cô ấy cúi đầu, thút thít.
“Đấy đấy, xem thử đi. Đây chắc là loại người Lý Tử Nhiễm
đặc biệt tìm đến kiếm chuyện với chúng ta đây mài”
Vương Nghệ Hiểu nhân cơ hội thổi gió châm ngòi.
*Phải đấy! Tại sao trước đáy thì không thèm kêu đám tân
binh này vào đoàn, cứ phải đợi đến sau khi xảy ra chuyện
tối hôm qua rồi lập tức có thêm máy người này chứ?”
“Rõ ràng là nhắm vào chúng ta đây mà!”
Bọn họ nhanh trí đổ hết tội lỗi lên đầu Lý Tử Nhiễm.
Ánh mắt Từ Triết Ninh rơi lên người Trịnh Tử Hàm:
“Này! Nói xin lỗi tôi mau! Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi thì
may ra tôi bỏ qual”
*Đúng! Quỳ xuống xin lỗi đi!”
Những người khác cũng hùa theo.
Trịnh Tử Hàm sợ đến mức hoảng hết cả lên.
Lần đầu tiên vào đoàn mà lại gặp phải chuyện lớn như
vậy.
Nếu sớm biết như thé, thì thôi thà yên phận làm nhân viên
bán hàng còn hơn.
Lúc Trịnh Tử Hàm toan muốn quỳ xuống thì Lô Minh Giai
cũng là một tân binh kéo lầy cô ấy.
*Nói xin lỗi ư? Dựa vào đâu kia chứ?”
Lô Minh Giai hỏi.
“Bởi vì cô ta có ý lấy nước sôi, rõ ràng muốn hại tôi bị
phỏng còn gì?”
Từ Triết Ninh giận dữ đáp trả.
Lô Minh Giai cự lại:
*Ơ hay, anh chỉ bảo đi lấy nước, chứ có bảo mình muốn
uống nước nóng hay lạnh gì đâu? Đây là vấn để từ phía
anh cơ mài!”
Từ Triết Ninh rặt một vẻ thượng đẳng, cười lạnh nói:
“Tôi không nói thì chẳng nhẽ cậu không biết đường hỏi à?
Đây chính là cái tối thiểu phải nhận thức được của một:
lính mới đấy? Không có miệng à? Một chút tự giác cũng
không có, thì còn làm diễn viên cái gì nữa?”
THÔI
Bị Từ Triết Ninh nói cho như vậy, Lô Minh Giai á khẩu
không biết đáp trả thế nào.
“Còn nữa, đây là thái độ nói chuyện của cậu với đàn anh
đấy hả? Tôi có gây sự gì với cậu à? Cậu thấy tôi tốt tính
quá đầy hả?”
Mặt Từ Triết Ninh cực kỳ dữ tợn.
Lô Minh Giai cũng giật bắn mình.
Chọc phải người có thâm niên trong showbiz, chính là
muốn bị chén ép không ngóc đầu lên được.
Bọn họ chẳng qua chỉ là mấy người lên từ nông thôn, làm
sao đầu cho lại mấy người này.
*Xin lỗi, chúng tôi thực lòng xin lỗi…”
Hai người khác lập tức liên miệng.
Bọn họ sợ chuyện xé ra to hơn nữa.
Từ Triết Ninh cười khẩy nhìn Lô Minh Giai, anh ta chỉ chỉ
vào đống nước đọng trên mặt đất mà nói:
“Cậu cũng phải quỳ xuống nói xin lỗi cho tôi, sau đó liếm
cho sạch nước đọng trên sàn, thế thì tôi bỏ qua hết!”
Lô Minh Giai dẫu sao cũng là thanh niên tràn trề năng
lượng, ên bị Từ Triết Ninh chọc tức.
“Anh đừng có mà ăn hiếp người quá đáng! Gớm lắm thì
liều mạng thôi, ai sợ ai?”
Lô Minh Giai nhìn chòng chọc Từ Triết Ninh.
“Chát!”
Chỉ thấy Từ Triết Ninh tát thẳng một bạt tai vào mặt Lô
Minh Giai.
Lô Minh Giai tức thì bối rối ra mặt.
“Muốn đấu với tôi ư? Cậu còn non và xanh lắm!”
Từ Triết Ninh cười lạnh nói.
“Tôi liều mạng với anh!”
Lô Minh Giai muốn nhào tới.
Đã bị mấy người xung quanh đè xuống đất, muốn dậy
cũng không dậy nỗi.
Lúc bấy giờ, Từ Triết Ninh lẫn Vương Nghệ Hiểu, hai
người được Tô Triệu Long gọi đến bàn bạc vào tối hôm
qua, trao đổi ánh mắt với nhau.
Bọn họ muốn bắt đầu kế hoạch của Tô gia.
“Âm”
Từ Triết Ninh đá thẳng vào máy quay phim, khiến nó lăn
tận mấy vòng trên đất.
“Con mẹ nó, không diễn nữa! Đây chẳng phải là đang ức
hiếp người khác à?”