Phó Quốc Thuy cũng đồng ý với kế hoạch của Diệp Lâm Quân, nhưng anh do dự: “Chúng ta đã quảng bá cho bảy.
bộ phim này, việc thay đổi vai chính đột ngột rất dễ gây tranh cãi!”
“Anh không thấy đây là cơ hội à? Có tranh cãi mới gây được chú ý. Chúng ta dùng những diễn viên không có danh tiếng gì. Chỉ có tranh cãi mới thu hút được sự chú ý.
Đến lúc đó bên quan hệ công chúng sẽ dựa vào tình hình mà tăng thêm nhiệt. Khi phim được phát hành, chỉ cần chúng ta được cư dân mạng truyền miệng, phim nhất định sẽ bán chạy! ” Diệp Lâm Quân nói.
Phó Quốc Thuy hai mắt sáng lên: “Anh Diệp, anh thật sự: rất lơi hại! Mặc dù Từ Triết Ninh đã đi rồi, nhưng chúng ta vẫn có thể dựa vào anh ta để gia tăng sức nóng.”
Diệp Lâm Quân gật đầu: “Buông sức làm đi. Cố gắng tạo vài ngôi sai, sau này phát sóng tôi sẽ tìm cách tăng cường quảng bá!”
Phía bên kia, Từ Triết Ninh vẫn đang đợi Lú Tử Nhiễm đến xin lỗi.
Sau khi Phó Quốc Thuy đến liền lạnh giọng nói: “Đây là quyết định chấm dứt hợp đồng, mọi người bị đuồi việc, lập tức rời khỏi đây.”
“Cái gì?”
Từ Triết Ninh choáng váng.
Phó Quốc Thuy đích thân đến đuổi bọn họ.
Anh ta làm sao vậy?
*Phó Quốc Thuy anh bị đá đập vào đầu à? Chúng tôi đi rồi, phim của các anh thì thế nào? Tương lai của tập đoàn Đông Thiên phải làm sao hả?”
Từ Triết Ninh, Vương Nghệ Hiểu lớn tiếng trách mắng.
Luôn bị đám người này đè đầu cười cổ, Phó Quốc Thuy cũng rất tức giận.
Phó Quốc Thuy cười nhạo: “Mấy người là u nhọt ở lại thì Đông Thiên mới thực sự hết hy vọng.”
“Về phần bảy bộ phim này chúng tôi đã tìm được diễn viên rôi.”
Phó Quốc Thuy nhìn về phía Trịnh Tử Hàm và Lư Minh Giai đang run rầy trên sân khấu.
*Trịnh Tử Hàm, Lư Minh Giai các người làm diễn viễn chính.”
Trịnh Tử Hàm cả người chết lặng.
Cuộc đời thật lắm thăng trầm, cách đây không lâu gặp tai nạn tính mạng khó giữ.
Mới đó mà lại để bọn họ đóng chính, còn là bộ phim năm mươi triệu.
* Hahaha.”
Kết quả làm cho Từ Triết Ninh, Vương Nghệ Hiểu và những người khác bật cười.
*Phó Quốc Thuy đầu anh bị úng nước à? Để mấy người mới này đi đóng phim có kinh phí gần năm tỷ? Các anh định lấy gì để đảm bảo phòng vé? Đợi thất bại thảm hại đi.
Bại não!”
Trong mắt máy người nghệ sĩ này đây là chuyện không thể.
Nếu không có danh tiếng và lưu lượng của họ thì làm sao bảo đảm được doanh thu phòng vé.
“Haha, chúng ta đi thôi. Để tôi xem mấy người bại não này định chơi thế nào. Sau này ngàn vạn lần đừng chạy đến quỳ xuống cầu xin tôi đấy.”
Từ Triết Ninh, Vương Nghê Hiểu và các nghệ sĩ khác lập tức rời đi.
Kỳ thực trong lòng Phó Quốc Thuy cũng lo lắng không yên. Bởi vì cách làm này trước giờ chưa từng thành công.
Con đường phía trước cũng rất mờ mịt.
Nếu như thất bại tập đoàn Đông Thiên có thể sẽ bị cắt giảm một nửa Sau khi Từ Triết Ninh và mười nghệ sĩ rời khỏi tập đoàn Đông Thiên thì trực tiếp kí hợp đồng với thành Tô Gia Kỳ công ty con của giải trí Chí Thượng.
Tin tức rất nhanh lan ra cả Tô Hàng.
“Hồi hận quá.” Phó Quốc Thuy vẫn tháy rất đau lòng.
Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng thấy tiếc một chút.
Đây chẳng khác nào mang cây kiếm tiền tặng cho đối thủ.
Người ta lại quay lại đối đầu với mình.
“Đông Thiên thật ngu ngốc, Lý Tử Nhiễm càng ngu ngốc.