Cuối cùng Bạch Cốt vẫn không về nội thành được mà chết vì đau đớn.
Đây là khoảng thời gian tồi tệ nhát của phe Viên Sơn Hà trong mười năm qua.
Phương Tử Tình và Trịnh Tử Hàm được Diệp Quân Lâm mang đi.
Trịnh Tử Hàm nhìn Diệp Quân Lâm đây cảm kích.
Chính anh là người đã giúp đỡ và bồi dưỡng cô từ một kẻ thất nghiệp thành một ngôi sao với hàng triệu fan hâm mộ.
Anh không những thay đổi số phận của cô mà còn cứu sống cô ngày hôm nay.
Trịnh Tử Hàm nhìn Diệp Quân Lâm bằng ánh mắt không giống với lúc trước…
“Làm sao anh biết tôi ở đây?”
Phương Tử Tình hỏi.
Đây cũng là lần thứ hai Diệp Quân Lâm cứu cô.
Tuy rằng người trực tiếp ra tay không phải là anh ta.
“Tử Nhiễm thấy chỗ ở của cô không sáng đèn nên tôi đoán bên cô xảy ra chuyện.”
Diệp Quân Lâm trả lời.
Phương Tử Tình ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh lại cứu tôi lần này.”
Bây giờ đối mặt với Diệp Quân Lâm, mặt cô liền nóng bừng.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tử Nhiễm đi!”
Diệp Quân Lâm đưa Trịnh Tử Hàm về nhà, sau khi xuống xe, cô thẹn thùng nhìn Diệp Quân Lâm: “Diệp ca, em sẽ báo đáp anh saul”
Tại trang viên Kim Lăng.
Trong khi Viên Sơn Hà đang pha trà thì Đài Phong rất yên tĩnh ngồi xếp bằng phía đối diện “Túi trà này là do một vị cao tăng tặng cho ta! Uống vào coi chừng nóng. Cần thận đau đấy!”
Viên Sơn Hà cười nói.
Đài Phong không những không đáp lại mà vẻ mặt cũng không thay đổi.
Tâm tình của hắn đã đạt đến loại cảnh giới này rồi.
“Thưa ngài, có chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện không hay rồi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.
Thật lộn xộn.
Sắc mặt Viên Sơn Hà không hài lòng: “Òn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Đài Phong vẫn ngồi yên như một người máy.
“Thưa ngài, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi!”
Ông già giúp việc phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho Viên Sơn Hà, Thu lão vừa chạy vào vừa kinh hô.
Đi theo Viên Sơn Hà năm mươi năm, bát kể là tính cách hay phong cách làm việc của ông ta đều cực kỷ giống với Viên Sơn Hà.
Thu lão chưa bao giờ hoang mang như thế này.
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!
Viên Sơn Hà đứng dậy, hỏi: “Thu lão, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Chủ nhân, hay là ngài cứ ra xem đi… tôi… tôi không biết phải nói thế nào…”
Thu lão lau mặt.