“Giờ đây có người chèn ép, chúng ta không thể không cầm lấy dao mỏ, Đài Phong à, giờ là lúc rút con dao của cậu ra, giết cho tôi! Giết được bao nhiêu thì hãy giết báy nhiêu!”
Gương mặt Viên Sơn Hà dữ tọn, nổi lên gân xanh.
Thu lão đứng bên nghe tháy vậy lạnh run.
Đây là lần đầu tiên Viên Sơn Hà bảo Đài Phong rút dao ra.
Trước kia, ông ra sợ Đài Phong giết quá nhiều người, bây giò lại để Đài Phong đi giết nhiều người vào.
Đủ để chứng minh Viên Sơn Hà của hiện tại tức giận đến thế nào!
Cái chết của mấy người Viên Phù Đồ đã chạm vào vảy ngược của ông ta!
Đài Phong ngước mất lên, giọng khàn khàn, nói: “Tôi sẽ cho cả Tô Hàng chôn cùng!”
“OanhI”
Thu Lão sợ tới mức khắp người đổ mồ hôi lạnh.
Đài Phong mà xuất ra toàn lực chiến đấu thì ai mà ngăn cản được?
Lần này sắp có máu chảy thành sông thật rồi, hài cốt chất thành núi!
Đệ nhát đồ tể Giang Nam ra tay, thì sẽ không dừng được.
Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người chết đây.
Diệp Quân Lâm ở Tô Hàng nhận được tin tức này, anh dửng dưng cười một cái: “Ha ha, còn có người dám tập kết hơn ngàn người trước mặt tôi 2? Muốn chết à?”
Thanh Long và Kỳ Lân liếc nhau một cái, cảm thán nói: “Tướng quân, đến chúng tôi cũng không ngờ Viên Sơn Hà có bối cảnh mạnh như vậy. Ba ngày tập trung được nhiều người như thế! Số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên!”
“Không hổ là nhân vật hàng đầu ở tỉnh Giang Nam, so sánh ra thì Đỗ Việt Sinh và Trần Thiên Kiều quá yếu! Đây mới là ông trùm này!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Bạch Hỗ lại hiện ra một tia mong đợi, mỉm cười nói: “Nghe.
nói là có rất nhiều cao thủ đây! Hơn mười vạn người, tôi muốn thử xem!”
Người khác mà nghe thấy thế, sẽ nghĩ rằng đầu óc Bạch Hỗ có vần đề.
Nhưng người hiểu anh ta thì biết anh ta hoàn toàn là một kẻ điên, một cỗ máy chiến tranh.
Chuyện một người đấu với hơn ngàn người, anh ta đã từng làm rồi.
Lúc này, Tiêu Quốc Phổ vội vàng chạy tới.
“Diệp tiên sinh, chuyện này khó rồi đây, cho dù ngài có thực lực mạnh mẽ, thân phận bối cảnh vô địch, nhưng nêu mà đám người đó điên thật thì vẫn có nguy hiểm. Hơn ngàn người xông tới cùng một lúc, tôi chỉ nghĩ thôi đã thấy Sợ rồi!”
Cả người Tiêu Quốc Phổ đã run cằm cập.
Vẻ mặt của Diệp Quân Lâm lại ung dung: “Ông Tiêu chuẩn bị một cái quan tài, lúc nào làm tang lễ thì đưa qua!”
“Hả? Ý của Diệp tiên sinh là gì?”
Đầu óc Tiêu Quốc Phổ hơi lơ mơ.
Tặng cho Viên Sơn Hà một cái quan tài.
Đây là muốn khiêu khích ông ta đúng không?
“Sao thế? Ông nghi ngờ lời tôi nói hử?”
Diệp Quân Lâm nói.
“Không dám, không dám, tôi lập tức đi làm ngay đây!”
Sau khi Tiêu Quốc Phổ đi khỏi, Diệp Quân Lâm hỏi: “Ky binh Thiên kiếp mười tám đang ở đâu?”
“Báo cáo tướng quân, trước mắt thì đang ở sa mạc lớn ở Tây Bắc.
Chu Tước nói.
“Thông báo mệnh lệnh, ngày mai ky binh thiên kiếp mười tám tới Tô Hàng!”
Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói.
Thanh Long, Kỳ Lân biết, như này nghĩa là Diệp Quân Lâm đã chính thức hành động.