Bọn họ đã bí mật thu mua hết thảy, lầy đi hơn tám mươi tỷ rồi!”
Thanh Long nói.
“Thật là lố lăng! Dưới mí mắt tôi mà dám làm việc này!
Muốn chết à?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Diệp Quân Lâm phát hiện, những người nước ngoài này đang được hưởng tắt nhiều đặc quyền ở Hoa Hạ.
Đồng bào mình thì không có một tí đặc quyền nào!
“Chuyện này khó làm ạ, mỗi năm tập đoàn Tam Hưng chi nhánh tỉnh Giang Nam góp vào rất nhiều GDP và việc làm cho tỉnh Giang Nam! Có nhiều lúc, cho dù bọn họ độc tài, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Thậm chí còn muốn công khai cho họ rất nhiều chính sách ưu đãi nữa!”
Thanh Long nói.
“Bên phía tỉnh nói thế nào?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Ý của tỉnh là không đáng truy cứu, đồng ý cho tập đoàn Tam Hưng làm như vậy. Bảo là sau khi tập đoàn Tam Hưng lấy được số tiền này, họ đồng ý làm nhiều việc công ích và từ thiện!”
Thanh Long thở dài.
“Rầằm!”
Bỗng nhiên, Diệp Quân Lâm hung hăng vỗ xuống bàn.
“Làm gì có cái lý đó! Tôi đường đường là Hoa Hạ, há có thể để một xí nghiệp ngoại bang thao túng? Chúng ta làm việc còn phải nghe bọn họ sao? Tùy ý cho bọn càn quấy?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Thanh Long cũng bị dọa sợ.
Diệp Quân Lâm đã tức giận thật rồi!
“Nói với phía tỉnh, nhanh chóng xử lý việc này đi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Vâng, hiểu rồi ạ.”
Diệp Quân Lâm biết, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm.
Các gia tộc lớn như nhà họ Tô, nhà họ Lý…v.v biết tình hình thực tế, cho nên không dám động vào.
Nhưng tập đoàn Tam Hưng không biết tình hình, ÿ vào thé lực lớn là xí nghiệp nước ngoài, muốn làm gì thì làm.
Vậy mà lại lấy giá thấp có vài tỷ thu mua xí nghiệp gần trăm tỷ.
Yên lặng kiếm hơn tám trăm triệu!
Có lẽ tỉnh thành đã quen với tật xấu của bọn họ.
Nhưng Diệp Quân Lâm thì không!
Số tiền này nhất định phải dùng vào việc có ích, ai muốn động vào số tiền này, anh sẽ động vào kẻ đó!
Chuyện này Thanh Long để tỉnh đi giải quyết.