“Thối tha không biết xấu hổ!”
Diệp Quân Lâm hiểu hết ngọn nguồn mọi chuyện nên phân nộ nói.
Lý Tử Nhiễm bị dọa cho giật mình.
Tập đoàn Tam Hưng thật là ghê tởm!
Không công cầm đi số tiền tám mươi tỷ vốn để làm từ thiện, công ích, bây giờ chỉ bỏ ra mười tỷ đi làm từ thiện, làm ra vẻ với tỉnh thành!
Đáng giận nhất là vậy mà lại còn lấy danh nghĩa của tập đoàn Tam Hưng, còn mời các nhân vật nỏi tiếng và ngôi sao tới phô trương thanh thề.
Nói là từ thiện, chẳng bằng nói là tuyên truyền cho tập đoàn Tam Hưng đi.
Cái báo cáo này còn lâu mới vượt qua mười tỷ!
Đúng là đáng giận!
“Ngày mai bà xã không được ký hợp đồng!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Lý Tử Nhiễm khó hiểu: “Hả? Tại sao?”
“Bà xã à, em có biết vì sao tập đoàn Tam Hưng muốn làm từ thiện không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Chắc là muốn nâng cao danh tiếng xã hội, cũng được coi là lương tâm xí nghiệp!”
Lý Tử Nhiễm nói.c “Không phải! Bởi vì tập đoàn Tam Hưng cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ mà phía tỉnh thành giao cho bọn họ, trước đó, bọn họ đã cất lây được số quỹ gần trăm tỷ chuyên dùng để làm từ thiện công ích….”
Diệp Quân Lâm kể chuyện này cho Lý Tử Nhiễm.
“Thế tại sao không đòi lại?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
Diệp Quân Lâm bắt đắc dĩ cười cười: “Thứ nhát, tập đoàn Tam Hưng tốc độ quá nhanh, cho dù số quỹ này đã được thiết lập số quỹ chuyên dùng để công ích, nhưng bọn họ đã bí mật thu mua. Thứ hai, tỉnh thành cũng mắt nhắm mắt mở cho bọn họ qua. Chỉ yêu cầu bọn họ phát triển cho thật tốt ở tỉnh thành!”
“Đúng là đáng giận, không ngờ hút máu người không nói, ngoài mặt còn giả vờ ra vẻ xí nghiệp có lương tâm. Tắt cả đều là lừa người, thực ra đều là quỷ hút máu! Bọn họ đã lấy đi biết bao nhiêu tiền mồ hôi sương máu của người nghèo! Khốn kiếp!”
“Hợp đồng này em quyết không ký! Cái tiền thâm hiểm độc địa này em không cần!”
Lý Tử Nhiễm rất tức giận.
Mặc dù cô đã yên lặng chấp nhận rất nhiều quy tắc trong thương nghiệp.
Nhưng đối mặt với sai trái, cô tuyệt đối không nhượng bột!
“Ừ, đây mới là bà xã của anh!”
Diệp Quân Lâm giơ ngón cái lên.
Khi rời khỏi công ty, Diệp Quân Lâm có mấy người Trịnh Tử Hàm.
Mấy người Trịnh Tử Hàm vẫn khách khách khí khí, họ nghĩ rằng Diệp Quân Lâm là đại ân nhân của họ.