Lý Tử Nhiễm cười lạnh nói.
Dư Huy cũng cười lạnh đáp trả: “Được được được, không phải chỉ là mấy minh tinh thôi sao? Tôi không tìm được chắc? Nực cười! Sau này các cô đừng mơ hợp tác bát cứ cái gì với tập đoàn Tam Hưng chúng tôi!”
Nói xong, Dư Huy thở hồng hộc chuẩn bị rời đi.
“Tôi xin khuyên quý công ty một câu, ăn nhiều bánh hấp máu người, sẽ gặp báo ứng đấy! Huống chỉ là gần trăm tỷ, tiền mồ hôi nước mắt của bao nhiêu người đấy!”
Lý Tử Nhiễm khuyên bảo nói.
NGÔ Dư Huy càng thêm tức giận, đạp cửa mà đi.
Trong phòng họp, yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lý Tử Nhiễm.
“Được rồi, mấy người Phó tổng, các anh ở lại, những người khác đi ra đi!”
Lý Tử Nhiễm nói.
Cô muốn giải thích với các quản lý cấp cao về nguyên nhân không ký hợp đồng.
Dù sao thì liên quan tới chuyện cơ mật của tập đoàn Tam Hưng.
Để quá nhiều người biết cũng không tót.
Có khi còn gặp nguy hiểm.
Lô Minh Giai tức giận bắt bình rời đi.
Sau khi ra bên ngoài.
Trịnh Tử Hàm giỏ giọng hỏi: “Các anh bảo vì sao Lý tổng bất ngờ không ký hợp đồng nữa?”
“Chắc chắn là Lý tổng có lý do của cô ấy, tôi nghĩ không ký hợp đồng có khi là chuyện tốt!”
Có người nói.
“Ha ha, tôi biết nguyên nhân mà Lý Tử Nhiễm không ký hợp đồng!”
Lô Minh Giai lên tiếng nói.
“Nguyên nhân gì?”
Mọi người tò mò ào ào nhìn vào cậu ta.
“Là bởi vì tôi đã đắc tội chồng cô ta! Cô ta cố ý làm khó tôi, không thấy trên hội nghị hôm nay cô ta cứ nhằm vào tôi à?
Cô ta tính toán không muốn để tôi ký với bất kỳ đại ngôn nào, nhận bát kỳ thông báo nào, cô ta muốn niêm phong tôi!”
Lô Minh Giai hung hăng nói.
“Minh Giai, anh đừng nghĩ nhiều, Lý tổng không phải là loại người đó!”
Trịnh Tử Hàm nói.