Ngay cả việc cậu muốn ăn gì, cũng do người ta định đoạt.
Dư Huy nói tiếp: “Cho nên ấy, cho dù các cậu nhận một ít hoạt động riêng, bên phía công ty cũng không làm gì được!”
Dư Huy vẫy tay một cái, trợ lý bên cạnh lập tức lấy hợp đồng ra.
“Mỗi người mười năm triệu tệ! Kế tiếp sản phẩm điện tử của tập đoàn nhà tôi cũng có thể ký hợp đồng với các cậu, thu nhập mỗi năm của các cậu sẽ không thấp hơn tám mươi triệu tệ!”
Dư Huy nói.
Nhất thời, tròng mắt Lô Minh Giai sáng ngời, tiến lên nói: “Được, tôi ký! Tiền hay không tiền cũng không sao cả, miễn là có cơ hội hợp tác với xí nghiệp lớn như tập đoàn Tam Hưng!”
“Tốt, kẻ thức thời là trang tuắn kiệt. Tôi rất xem trọng cậu!”
Dư Huy nói.
Lô Minh Giai nhanh chóng ký hợp đồng trước mặt máy người Trịnh Tử Hàm.
“Ting ting!”
Không đến mười phút, mười năm triệu tệ đã vào trong tài khoản.
Việc này đã làm cho Lô Minh Giai cực kỳ phấn khích. . Truyện Đông Phương
Ở tập đoàn Đông Thiên, quay hai bộ phim mệt nhoài mệt rã rời mới lấy được năm trăm ngàn tệ.
Bây giờ chỉ làm đại ngôn cho một hội từ thiện, đã kiếm được mười năm triệu tệ?
Khu nhà cao cấp? Xe sang? Người đẹp?
Muốn cái gì có cái đó!
Những người khác rất hâm mộ, dù sao thì số tiền đó là mười năm triệu tệ hàng thật giá thật đấy.
“Tử Hàm, mọi người còn thất thần làm cái gì? Ký đi! Mười năm triệu tệ đấy! Đừng cảm thấy có lỗi với công ty, hợp đồng của họ cũng đâu có giới hạn chúng ta không được nhận hoạt động đại ngôn riêng đâu!
Lô Minh Giai thúc giục nói.
“Cho dù bọn họ biết thì có làm sao? Chúng ta làm thế này thì thế nào!”
Yết hầu Trịnh Tử Hàm trượt trượt, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
Cô là đứa trẻ đến từ nông thôn.
Cô cũng thích tiền.
Dù sao thì số tiền đó cũng là mười lăm triệu tệ đấy.
Giữ sự mê hoặc của tiền tài và đạo đức, khó khăn lựa chọn.
“Cảm ơn ý tốt của Dư tiên sinh, tôi không ký được!”
Trịnh Tử Hàm đã từ chối.
“Tôi cũng không ký!”
Hai người bạn khác theo Trịnh Tử Hàm cũng quyết định không ký.
“Chúng tôi ký!”