Sau đó cùng nhau vào phòng tắm.
Nhưng cậu ta nào biết, một đống camera giọt nước đã được bật lên, camera ba trăm sáu mươi độ không góc chết quay đến từng góc một.
Cả người Lô Minh Giai tương đương với vật trong suốt.
Cậu ta làm cái gì đều đã bị quay lại.
Hôm sau.
Lô Minh Giai mệt mỏi đi tới công ty.
“Tiểu Lô à, nhanh chân lên! Quảng trường Ngân Hải có một hoạt động thương mại muốn cậu tham gia!”
Nhân viên công tác lập tức nói.
“Cho bao nhiêu tiền?”
Lô Minh Giai hỏi.
“Phí lên sân khấu là năm trăm ngàn! Xem như là khoản cao nhát gần đây rồi đấy!”
Nhân viên công tác nói.
“Năm trăm ngàn, cho ăn mày à? Không đi!”
Lô Minh Giai vừa nói ra câu này, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Lô Minh Giai là một người đàn ông cực kỳ có lòng cầu tiến.
Mấy ngày nay, cho dù là hoạt động thương mại năm mưoi, một trăm ngàn tệ đều nhận.
Làm sao mà nhoáng cái lại không nhận hoạt động thương mại năm trăm ngàn tiền phí nữa rồi?
“Tiểu Lô, phí của hoạt động thương mại này là năm trăm ngàn đấy, có phải cậu nghe thành năm mươi ngàn rồi không?”
Nhân viên công tác còn nhắc nhở một câu.
“Tôi không nghe nhằm! Năm trăm ngàn nhiều lắm à? Coi Lô Minh Giai tôi là thằng ăn mày à?”
Lô Minh Giai bỗng nhiên cao giọng, dọa cho nhân viên công tác run lẫy bẩy.
“Các anh biết không? Hai bộ phim điện ảnh mà tôi quay, hết hôm nay đã thành bảy tỷ rồi. Gia trị con người của Lô Minh Giai tôi ít nhất cũng phải hàng chục triệu chứ? Năm trăm ngàn đã muốn để tôi đi tham gia hoạt động thương mại hả? Coi thường người khác hả?”
Bây giờ, Lô Minh Giai đang có mười lăm triệu tệ trong tay, đúng là coi thường năm trăm ngàn.
“Tiểu Lô cậu ảo tưởng hả?”
Nhân viên công tác không nhịn được nói.
“Qủa thực, hai bộ điện ảnh này đã kiếm tiền cho công ty, không sai. Nhưng khi đó các cậu là người mới, công ty không những cho các cậu cơ hội, còn cho các cậu năm trăm ngàn. Còn tốn tài nguyên làm cho cậu nỗi tiếng, cái này đã đủ tận tình tận nghĩa rồi đúng không?”
“Vả lại lúc trước khi ký hợp đồng cũng là cậu tự nguyện đầy!”
Những người khác cũng ào ào nói.
Lô Minh Giai cười lạnh nói: “Nhưng sự thật là tôi đã kiếm cho các người bảy tỷ, các người lại chỉ cho tôi năm trăm ngàn! Có muốn nói ra không hả, để người trong nghề phân xử, có phải là bóc lột người mới hay không?
“Lô Minh Giai, anh đang làm gì vậy? Mau đi theo tôi!”
Trịnh Tử Hàm kéo Lô Minh Giai vào chỗ vắng vẻ.