Việc này là Dư Huy làm.
Lô Minh Giai tiêu tùng rồi!
Cả đời này chỉ có thể làm nô lệ cho tập đoàn Tam Hưng.
Diệp Quân Lâm đi tới trước mặt, cười nói: “Nâng cậu lên rất dễ, hủy diệt cậu cũng dễ như vậy!”
“Phù phù!”
Lô Minh Giai đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Cậu ta nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt không thẻ tin nỏi.
Chỉ một cú điện thoại đã hủy diệt mọi thứ của mình ư?
Đám người Tiêu Dật Luân lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của Diệp Quân Lâm.
Qúa khủng bố rồi đi?
“Diệp tiên sinh chúng tôi sai rồi…”
Mấy người Tiêu Dật Luân, Vương Thước phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đắt.
“Chỉ cần Lý tổng và Diệp tiên sinh có thể chuộc chúng tôi về, chúng tôi cam đoan cống hiến hết sức cho tập đoàn Đông Thiên!”
Mắy người bụp bụp bụp dập đầu xuống đất.
Diệp Quân Lâm cười lạnh một tiếng, nói: “Không nghe vợ tôi nói sao? Từ trước đến giờ cô ấy không có thói quen trọng dụng kẻ phản bội!”
“Am”
Đối với bọn họ mà nói, thông tin này quả thực là sắm sét giữa trời quang.
Cả đời này đều bị hủy rồi.
Giải quyết xong chuyện của Lô Minh Giai, gián tiếp giúp tập đoàn Đông Thiên đù đắp lại khủng hoảng.
Diệp Quân Lâm về tới tập đoàn Vân Đình.
“Anh Diệp, gần đây anh đi đâu vậy, biến mắt không thấy!”
‘Vũ Sâm và các bảo vệ nhộn nhịp cười nói.
Phương Tử Tình trông thấy Diệp Quân Lâm: “Anh đi đâu vậy? Không xin phép à?”
Sắc mặt Phương Tử Tình không được tốt, chắc là đã có chuyện rồi.
Diệp Quân Lâm hỏi luôn: “Công ty có chuyện rồi à?”
Phương Tử Tình do dự rồi gật gật đầu: “Ừ!”
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Phương Tử Tình day day huyệt thái dương, nói: “Khoảng thời gian trước chẳng phải sếp lớn để chúng ta làm hạng mục từ thiện công ích một tỷ sao? Chúng ta đã xây trường tiểu học hy vọng, viện dưỡng lão và cô nhi viện, còn giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo.”
“Chúng ta đã bỏ tiền, việc cũng làm rồi. Kết quả vinh dự bị người ta lầy mắt!”
Diệp Quân Lâm kinh ngạc.
Còn có loại chuyện này sao?