Theo cách nói của anh ta thì là tương lai tập đoàn Tam Hưng tôi sẽ mang tới rất nhiều lợi ích cho sự phát triển của Tô Hàng, ai dám động vào tôi?
Rất nhanh, bên phía Phó Học Kiệm đã có kết quả.
“Giờ quyết định Phác Hải Trấn đi ngược chiều, chịu toàn bộ trách nhiệm cho vụ tai giao thông! Đồng thời thu hồi giấy phép lái xe, trong vòng năm năm không được thi bằng lái xe ở Hoa Hạ! Ngoài ra tạm giam mười lăm ngày!
Mặt khác bồi thường cho cô Lý Tử Nhiễm!”
Phó Học Kiệm đọc kết quả, còn cố ý nhìn lướt qua Diệp Quân Lâm một cái.
Lý Tử Nhiễm gật đầu nói: “Không cần bồi thường đâu Phó cục trưởng, tôi có bảo hiểm, tìm công ty bảo hiểm là được!
Cảm ơn các anh đã chủ trì công đạo cho tôi!”
“Được!”
Quần chúng xung quanh cũng vỗ tay khen ngợi.
Phó Học Kiệm cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Vì dân phục vụ, thì ra cảm giác thành tựu lại vui như này.
“Cái gì?”
Phác Hải Trần sững sờ.
Ở tỉnh thành anh ta từng làm chuyện quá đáng hơn như này nhiều, bằng lái cũng chưa từng bị thu.
Tới Tô Hàng lại bị thu hồi bằng lái ư?
Còn muốn tạm giam?
“Các anh có biết tôi là ai không? Mau hủy bỏ xử lý cho tôi!
Nếu không thì đừng trách tôi không khách khi!: Phác Hải Trần phẫn nộ gào lên.
Phó Học Kiệm lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Người đâu, dẫn đi! Những người cản trở cũng dẫn đi!”
Phó Học Kiệm hạ lệnh, Phác Hải Trần trực tiếp bị đưa đi.
Đám người Phác Trường Húc muốn ngăn nhưng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trước khi lên xe, Phác Hải Trần nhìn ba người Diệp Quân Lâm rồi uy hiếp: “Yên tâm, tôi sẽ ra nhanh thôi, đến lúc đó mấy người chờ đấy cho tôi!”
Trước khi đi, Diệp Quân Lâm nói với Phó Học Kiệm: “Tới bảo lãnh thì được! Nhưng phải nộp tiền! Ít nhất cũng phải năm triệu tệ! Số tiền này dùng vào việc xây dựng phát triển Tô Hàng!”
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Phó Học Kiệm gật đầu.
Ánh mắt nhìn theo Diệp Quân Lâm tràn đầy sùng bái.
Lúc này mà anh vẫn nghĩ đến việc xây dựng và phát triển Tô Hàng.
“Bã xã, em đưa anh đi làm trước đi! Sau đó lại chuẩn bị một chiếc xe cho eml”
Phương Tử Tình và Lý Tử Nhiễm đều rất ngạc nhiên nhìn Diệp Quân Lâm.