Thật đáng sợ!
Bị hai người nhìn một cái, giống như là bị rắn độc theo dõi Vậy.
‘Yết hầu Vũ Sâm khẽ trượt, nuốt một ngụm nước miếng.
Cùng lúc đó, hai trăm gã vệ sĩ lão luyện mà Dư Huy sắp xếp xung quanh cũng… vào vị trí.
Bao vây Diệp Quân Lâm và Vũ Sâm.
Vào giờ phút này, Vũ Sâm đã cảm nhận được áp lực.
Đầm rồng hang hỏ!
Nhưng cậu không sợ!
Diệp Quân Lâm không hề để ý đến những người vây xung quanh, anh nhìn thẳng vào Phác Hải Trấn rồi hỏi: “Tôi có từng nhắc nhở anh không?”
“Láo toétI”
“Thả cậu chủ ra!”
Lý Đại Trung trầm giọng cảnh cáo.
Diệp Quân Lâm không thèm quan tâm, anh vỗ vỗ lên mặt Phác Hải Trần rồi hỏi: “Tôi có từng nhắc nhở anh là đừng lái xe không bằng không? Không nói đúng không? Muốn tôi tát cậu hả?”
Lý Đại Trung vội vàng hô lên: “Có gan anh thử động vào cậu ấy xem?”
Diệp Quân Lâm nở nụ cười.
“Bốp!”
Anh tát một bạt tai lên mặt Phác Hải Trấn.
“Hửm? Rồi sao?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười hỏi.
Lý Đại Trung tức đến bùng nỏ rồi.
Qúa là càn rỡ.
Thế mà lại đánh người ngay trước mặt hắn ta.
Muốn chết hả?
Lý Đại Dũng cũng sốt ruột, hắn ta tức giận quát lên: “Thằng khốn kia anh vừa gì vậy hả?”
Nghe thấy vậy, Diệp Quân Lâm cười cười: “Vửa rồi anh không nhìn thấy à? Được, vậy thì tôi lại làm thêm một lần nữa!”
“Bóp!”
Diệp Quân Lâm lại tát một cái lên mặt Phác Hải Trấn, âm thanh phát ra vô cùng rõ ràng.
Chẳng máy chốc, gương mặt của Phác Hải Trần đã sưng lên nhưng cái đầu heo.
“Hit!”
Hiện trường yên tĩnh không một tiếng động.
Miệng từng người há to đến nỗi nhét được vào một quả trứng gà.
Nhất là anh em Lý Đại Trung và Lý Đại Dũng, bọn họ lại càng trợn tròn mắt.
Có người đã đánh cậu chủ ngay trước mặt bọn họ.