Sau khi thuận lợi đi vào Hoa Hạ.
Lee Jae Shik đã hết lo.
Từ giờ trở đi, không kẻ nào quản được chuyện mà ông ta làm.
Miễn là mình không chủ động đi chọc vào tướng quân Côn Luân là được.
Sân bay quốc tế Kim Lăng, tỉnh Giang Nam.
Dưới sự sắp xếp của Phác Thiên Tín, sân bay bị đóng cửa một nửa.
Đặc biệt tới đón Lee Jae Shik!
Ước chừng máy chục chiến xe sang, hơn trăm người mặc áo đen đứng ngay ngắn chỉnh tề chờ đợi.
Sau khi Lee Jae Shik xuống máy bay, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta giật cả mình.
Qúa là phô trương!
Đây là sợ người khác khong biết mình tới à?
“Chào mừng đại sư đến Hoa HạI”
Trăm người hô to.
Trong cảm nhận của những người này, Lee Jae Shil chính là một tồn tại như thần!
Vô địch Taekwondo!
Ai có thể đánh cùng?
Phác Thiên Tín đã tưởng tượng ra hình ảnh, dưới sự trợ giúp của vị cao thủ này quét ngang bảy tỉnh phía nam.
Lee Jae Shik vỗ vai Phác Thiên Tín rồi nói: “Sau này đừng làm phô trương như này nữa, cậu có việc gì khó khăn, thì nói với tôi, tôi giải quyết luôn là được!”
“Hiểu…Hiểu rồi ạ…”
Phác Thiên Tín kinh hồn bạt vía nói.
“Ngoài ra đại sư nghe nói ngài thích sưu tập tranh chữ cổ!
Tối mai có một hội đấu giá! Tôi chuẩn bị đấu giá một bức tranh chữ bản gốc của Đường Bá Hồ, sứ Thanh Hoa triều Minh của Hoa Hạ, cùng với dạ minh châu Nam Hải để tặng cho ngài!”
Phác Thiên Tín lại xum xoe nịnh bợ nói.
“Hử? Còn có chuyện tốt này à2”
Đúng là Lee Jae Shik thích sưu tầm tranh chữ cổ.
Đồ ở các nơi trên thế giới đều sưu tằm.
Nhưng duy có mình bảo vật của Hoa Hạ là chưa sưu tầm được!
Đây là một nỗi tiếc nuối của ông ta!
Bây giờ cơ hội đã đến, ông ta một đời làm đại sư Taekwondo cũng khó nén niềm hưng phần.
“Được! Chỉ cần anh lấy được mấy món đồ này! Sau này, tất cả chướng ngại ở Hoa Hạ, tôi sẽ tới dẹp!”
Lee Jae Shik cam đoan.
“Tôi đã hiểu, đại sư! Tôi nhất định làm được!”
Phác Thiên Tín chỉ đợi mỗi câu nói này.
Có Lee Jae Shik ở phía sau, ông ta có thể tự do làm việc Tôi.
Thậm chí có thể nói là muồn làm cái gì thì làm cái đó.