“Nghe theo Dư tiên sinh!”
“Đúng! Ai ra giá cao thì được hết tất cả các sản phẩm trong một lần?”
Mọi người dưới sân khấu nhao nhao phụ họa.
Làm gì dám đi ngược lại ý của tập đoàn Tam Hưng?
“Hay!”
Diệp Quân Lâm cũng giơ hai tay tán thành.
Đấu giá một lần duy nhất sảng khoái biết bao?
Anh đỡ phải đi thu từng cái một…
Lý Tử Nhiễm trợn trắng mắt nhìn anh: “Snh kích động cái quỷ gì? Đây là âm mưu của người ta! Tập đoàn Tam Hưng muốn đấu giá một lần vợt hét tất cả! Anh vỗ tay làm gì?”
“Thì anh cũng có thể mua một lần hết sạch!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Bây giờ mười sản phẩm bán đấu giá đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi, đây là đồ cổ trân quý của Viên Sơn Hà tiên sinh trước kial Đây là bức tranh chữ bản gốc của Đường Bá Hổ! Vật này là sứ Thanh Hoa đời Nguyên, vật này là dạ minh châu Hải Nam…Ba vật trong đây là quốc túy của Hoa Hạ tai”
“Giá khởi điểm của mười món trưng bày là năm trăm triệu tệ! Mỗi lần tăng giá không dưới mười triệu tệ!”
“Bây giờ bắt đầu!”
Người chủ trì hô lên.
“Năm trăm mười triệu!”
“Năm trăm hai mươi triệu!”
Tập đoàn Tam Hưng đã sắp xếp những người đấu giá.
Mỗi lần kêu giá biên độ đều rất nhỏ.
TIỎITA Lúc này, Ngô Tuấn Kiệt – trùm bắt động sản Tô Hàng giơ bảng định đầu giá.
“Hửm?”
Dư Huy quay đầu hung hăng trừng mắt liếc qua ông ta.
“Bỏ đi, tôi bỏ cuộc!”
Ngô Tuấn Kiệt bị ánh mắt của Dư Huy dọa sợ, miễn cưỡng từ bỏ.
Các ông trùm có năng lực đấu giá khác nhao nhao từ bỏ.
Những bảo vật văn hóa này mê người, không sai. Nhưng không đáng để kết thù với tập đoàn Tam Hưng!
Thủ đoạn tàn nhẫn của tập đoàn Tam Hưng, mọi người đều biết rất rõ.
Cái loại ăn thịt người không nhả xương!
“Ừ, được!”
Dư Huy thấy những người ngày đều từ bỏ, anh ta nở nụ cười hài lòng.
Đối địch với tập đoàn Tam Hưng ư?