“Vị tiên sinh đó không đông ý tiết lộ tính danh, nhưng lát nữa anh ấy cũng sẽ tới hôn lễ! Ở đây, anh ấy có lời nhắn là chúc cô Trịnh có được tình yêu hạnh phúc mỹ mãn! Sợi dây chuyền này là lời chúc nho nhỏ của anh ấy!”
Những người này hộ tống xong thì lập tức rời đi.
“Là ai được nhỉ?”
Đây là câu hỏi của tất cả mọi người ở buổi lễ.
Trịnh Tiêu Kỳ lại càng tò mò.
Trong số bạn thân của mình, người nào sẽ tặng mình món quà quý giá như này nhỉ?
Cô ta nghĩ một vòng.
Không có bắt kỳ ai phù hợp.
Thôi bỏ đi.
Chẳng phải lát nữa người đó sẽ xuất hiện sao?
Vậy thì cứ đợi thôi.
Trịnh Tiêu Kỳ nhận món quà quý này, người nhà họ Trịnh hoan hỉ tột độ.
“Nhà họ Trịnh tôi quật khởi với khí thế không thể cản nhỉ?”
“Tôi nằm mơ cũng không ngờ, con gái tôi kết hôn sẽ có người tặng quà trị giá tám trăm triệu.”
Người nhà họ Trịnh cười không ngậm được mồm.
“Nhưng người này là ai nhỉ? Chẳng lẽ là người thầm mến con gái tôi?”
Trịnh Văn Thạc nói lắm bẩm.
“Phải đấy, tôi cũng không đoán ra là người nào?”
Mọi người vắt hết óc suy nghĩ mà vẫn chưa nghĩ ra ai tặng quà?
Lúc này người nhà họ Diệp đưa mắt nhìn nhau, bật cười.
“Các ông cười gì hả? Cứ như thể các ông biết người nào tặng quà ấy nhẻ?”
Trịnh Văn Thạc phẫn nộ nói.
“Đúng rồi, chúng tôi biết người nào tặng đáy!”
Diệp Kiện Sâm thừa nhận nói.
Không đợi Trịnh Văn Thạc nói, Trịnh Uyên Bác đã cười lạnh nói: “Dẹp đi! Nếu nhà họ Diệp các ông biết nhân vật cỡ này, làm sao mà các ông sa sút đến bước này được?”
Người nhà họ Trịnh không để ý tới nhà họ Diệp.
Trong mắt họ.
Nhà họ Diệp là một tồn tại xấu xí.
Nếu không phải vì sỉ nhục nhà họ Diệp, bọn họ căn bản không có tư cách tới tham dự hôn lễ!”
Càng không có tư cách nói chuyện ở đây!
Mọi người đều mong đợi gặp người đã tặng “Tình yêu thế kỷ”.
Nhà họ Trịnh lại càng mong đợi.
Tiếp theo là thủ tục đưa tiền mừng cưới.
Sau khi nhà họ Trịnh nâng cao địa vị, rất nhiều người đều theo đó mà mừng mấy vạn hay máy chục vạn.