Lúc đi ra Trịnh Tiêu Kỳ vội vàng ân gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại có kết nói nhưng không ai bắt máy!
“Mau nghe đi! Nghe đi nào Diệp Quân Lâm, anh đang làm gì vậy?”
Trịnh Tiêu Kỳ sốt ruột nói.
Điều làm cô kinh hãi hơn là cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Sẽ không trùng hợp thế chứ? Anh ấy tới vào lúc này thật sao?”
Trịnh Tiêu Kỳ sắp hóa đá rồi.
“Diệp Quân Lâm, anh mau nghe điện thoại!”
Trịnh Tiêu Kỳ gấp chết đi được.
Rất nhanh, mọi người đi tới đằng trước.
Đã nhìn thấy gương mặt của Đoạn Thiên Dương cùng với năm người Thanh Long.
Đúng là năm vị tướng quân!
Lee Jae Shik hít một hơi thật sâu, hận không thể trốn đi.
Đúng lúc này, cùng với tiếng chuông điện thoại, có một người đi tới.
Trịnh Tiêu Kỳ tuyệt vọng nhắm mắt lại…
Sao Diệp Quân Lâm lại tới vào lúc này?
Chết tiệt!
“Đúng rồi, nhanh tắt điện thoại!”
Trịnh Tiêu Kỳ phản ứng lại, vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng vừa ngẳng đầu lên, cô ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Diệp Quân Lâm tới rồi.
“DIỆH”
Hiển nhiên người nhà họ Trịnh cũng nhìn thấy Diệp Quân Lâm, lúc đang định lên tiếng thì nhận ra không đúng.
Sáu vị tướng quân tự động đứng ra hai bên, tách ra một con đường cho Diệp Quân Lâm.
Càng đáng sợ hơn là bộ quần áo mà Diệp Quân Lâm đang mặc!
Không phải comle.
Mà là…
Cái gì?
Anh ta mặc quân phục sao?
Khi đám người Trịnh Tiêu Kỳ nhìn thấy rõ ràng là Diệp Quân Lâm cũng mặc một bộ quân phục, họ kinh ngạc đên sái quai hàm.
Mọi người trợn to mắt nhìn kỹ!
Ngược lại xác nhận!
Đây không phải là mơ!
Diệp Quân Lâm đang mặc quân trang thật!