Hai chân Park Chun Shin mềm nhũn, nhoáng cái đã quỳ xuống đất.
Mồ hôi lạnh đã thắm ướt người ông ta, ướt như tắm.
Những người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Sao thế này?
Sao hai ông lớn của tập đoàn Tam Hưng lại sợ đến mức quỳ xuống đất thế này?
Mấy người Chu Ngọc Hằng đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm, đồng thời hô to: “Tướng quân Côn Luân!”
Cái này tương đương với việc nói cho mọi người biết, đây đúng là tướng quân Côn Luân!
“Tướng quân Côn Luân á? Là tướng quân Côn Luân thật à”
“Sinh thời, thế mà tôi lại được nhìn thấy tướng quân Côn Luân á?”
Toàn trường sôi nồi, tắt cả mọi người Diệp Quân Lâm với ánh mắt tôn kính.
Đây là chiến thần bảo vệ tổ quốc của Họa Hạ.
Là tín ngưỡng của mọi người!
Người nhà họ Diệp nhìn cảnh này thì rất vui mừng.
Bọn họ rất kiêu hãnh và tự hào.
Mặc kệ ra sao thì Diệp Quân Lâm vẫn mang họ Diệp!
Cũng từng là một thành viên của nhà họ Diệp!
Nhóm người Diệp Kiện Sâm đã nhìn sang chỗ người nhà họ Trịnh.
Người nhà họ Trịnh như thể bị sét đánh, cả đám kinh ngạc đứng ở nơi đó, không suy nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng.
“Cộc cộc cộc…”
Diệp Quân Lâm đi giày quân đội, bước từng bước tới trước mặt Trịnh Tiêu Kỳ và Lee dai Jin.
Anh mỉm cười nói: “Tiêu Kỳ, tân hôn vui vẻ! Mong cô mãi mãi hạnh phúc! Em gái ngoan của tôi!”
“Âm!”
Trịnh Tiêu Kỳ từ từ ngắng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Quân Lâm.
Cô không chịu đựng được nữa, nước mắt tràn mi.
Diệp Quân Lâm lại nhìn sang Lee Jai Jin rồi nói: “Nếu cô ấy đã chọn anh, anh hãy đối xử tốt với cô ấy!”
“Tôi… tôi tôi tôi…”
Lee Jai Jin đắm chìm trong sự rung động…
Người anh ta đang run, khớp hàm đang run rầy.
Không biết nói cái gì?
Diệp Quân Lâm đứng trước mặt anh ta, giống như núi cao vậy!
Cỗ áp lực đó, Lee dai Jin sắp không thở nỗi.
Hận không thể quỳ gối với Diệp Quân Lâm.
“Hu hu hu…”
Trịnh Tiêu Kỳ đã khóc đến nỗi không thành tiếng.
Hôn lễ im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
Chỉ có tiếng khóc của Trịnh Tiêu Kỳ đang vang vọng!
Thê thảm mà bi thương!